Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 877 -




“Em dâu.” Vào lúc Tần Thanh Man đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh, Viên Hướng Dương đi đến, người dẫn đầu sư đoàn đến hỗ trợ Phương Lỗ hôm nay chính là Viên Hướng Dương, anh ấy cũng vô cùng quen thuộc với Tần Thanh Man.
“Hướng Dương, hôm nay anh dẫn đội sao?”
Bởi vì đã được Phương Lỗ báo trước, thế nên khi nhìn thấy Viên Hướng Dương, Tần Thanh Man không cảm thấy ngạc nhiên mấy.
Bất kể là cấp huyện hay là cấp tỉnh thì nửa tấn vàng này vô cùng quan trọng, sư đoàn nhất định sẽ cử nhân sự cấp cao đến dẫn đoàn, Viên Hướng Dương thuộc cấp trung đoàn, để anh ấy dẫn đội đã cho thấy sư đoàn vô cùng coi trọng chuyện này, đồng thời có thể trấn áp mặt trận.
“Em dâu, hôm nay anh dẫn đội, không chắc chắn buổi tối có trở về kịp không, bọn anh đã chuẩn bị lều rồi, đến lúc đó anh có thể chia sẻ cho em và Sở Sở.”
Viên Hướng Dương đến có chuẩn bị, thế nên anh ấy thẳng thắn nói ra.
“Tốt quá.” Tần Thanh Man mỉm cười với Viên Hướng Dương.
Viên Hướng Dương nhìn thấy nụ cười của Tần Thanh Man thì thoáng ngẩn ngơ, một giây sau mới lấy lại tinh thần, thấp giọng nói một câu: “Em dâu, em cứ yên tâm, Lão Vệ rất an toàn, có lẽ không bao lâu nữa là cậu ấy có thể đoàn tụ với các em rồi.”
Anh ấy biết việc Vệ Lăng rời đi nhất định sẽ khiến Tần Thanh Man lo lắng.
Tần Thanh Man thoáng kinh ngạc, sau đó cô cũng nhỏ giọng trả lời một câu: “Hướng Dương, em biết rồi, cảm ơn anh.” Cô biết Viên Hướng Dương đang an ủi mình, thế nên cô vô cùng biết ơn.
“Chặng đường hôm nay không dễ đi lắm, có lẽ là do tuyết đang bắt đầu tan, kế hoạch ban đầu là sau khoảng năm giờ sẽ có thể đến thôn Đoàn Kết, nhưng dựa theo tiến độ thế này, nhanh nhất cũng phải mất sáu giờ, trên đường chắc chắn sẽ không có gì ăn, nếu em và Sở Sở đói bụng thì cố gắng nhịn một chút, đến nơi thì chúng ta sẽ có chiến sĩ chuyên lo chuyện bếp núc nấu cơm cho.”
Viên Hướng Dương tiếp tục nói chuyện với Tần Thanh Man.
“Hướng Dương, anh đừng quá lo lắng, buổi sáng em và Sở Sở đã ăn không ít sủi cảo rồi, chúng em sẽ không đói bụng nhanh như thế đâu, chúng em có thể kiên trì được.” Bây giờ Tần Thanh Man cảm thấy rất may mắn vì sáng sớm cô đã làm sủi cảo để tiễn Hoàng Hải Quân.
Bên trong sủi cảo cô còn cho không ít thịt, khiến dễ no hơn là sủi cảo nhân đầy rau.
“Thế là được rồi, vậy anh trở về đội ngũ trước, nếu em và Sở Sở có việc gì thì cứ gọi cho anh, hoặc đi tìm lính của anh, bọn họ đều biết các em.” Viên Hướng Dương dặn dò vài câu với Tần Thanh Man rồi lập tức xoay người trở về đội ngũ.
Sau mười phút, Sở Sở và sói con hoạt bát quay trở lại bên cạnh Tần Thanh Man.
“Chị, chị có muốn đi không?” Sở Sở hỏi Tần Thanh Man.
“Có lạnh không?” Tần Thanh Man hỏi là có lạnh mông không, bởi vì dù bây giờ tuyết đã tan được một chút, nhưng đi vệ sinh ngoài trời vẫn rất khổ.
“Cũng được ạ.” Sở Sở vui vẻ.
“Vậy thì được, vẫn còn hai ba tiếng nữa mới đến nơi.” Tần Thanh Man từ chối lòng tốt của Sở Sở, đưa người trở về xe jeep.
Trong xe jeep không có hệ thống sưởi, nhưng vẫn ấm hơn bên ngoài một chút.
Lần này ra ngoài Tần Thanh Man mặc một chiếc áo khoác da bên dưới một bộ quần áo bằng vải bông, chiếc áo khoác này là do chính cô làm cho bản thân, lần trước khi cô may áo khoác cho Hoàng Uyển Thanh thì phát hiện còn dư rất nhiều da, sau khi tính toán thì cô quyết định làm cho bản thân và Sở Sở mỗi người một chiếc áo khoác để mặc bên trong quần áo bông.
Bằng cách này, các cô sẽ không thu hút ánh nhìn, cũng không tỏ vẻ giàu có để nhận lấy sự ghen tị.
Tần Thanh Man tin tưởng, những người mặc như vậy không chỉ có gia đình bọn họ, một vài hộ gia cảnh tốt chắc chắn cũng lựa chọn như vậy.
“Chị, tuyết hôm nay hình như rất lạnh.” Sở Sở vừa lên xe đã mang bao tay vào, cậu vừa mới thuận tiện rửa tay bằng tuyết, lúc này vệt nước trên tay đã đông lại, nếu cậu không nhanh chóng đeo găng tay vào, một lúc nữa tay sẽ bị đông cứng mất.
Tay bị đông cứng thì cậu sẽ không thể cởi nút quần áo được nữa.
“Tối hôm nay có lẽ sẽ có tuyết rơi.” Tần Thanh Man nghe Sở Sở nói lạnh thì ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận