Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 300 -




Viên Hướng Dương cũng có cùng suy nghĩ với Tả Cao Bằng.
Về phần Tiểu Thạch lái xe, cậu ấy không tham gia, dù sao cậu ấy cũng không bị bỏ đói hai bữa.
Đỗ Hoành Nghị nhìn ra được suy nghĩ của hai chiến hữu, con ngươi đảo một vòng, hào hùng lẫm liệt nói: "Xem các cậu suốt ngày nghĩ ngợi lung tung kìa, tôi đây không phải đang quan tâm thủ trưởng ăn cơm hay chưa sao, các cậu cứ đoán mò như vậy là không được."
Tả Cao Bằng với Viên Hướng Dương cùng nhau quay ra liếc Đỗ Hoành Nghị.
Bọn họ đã ở cùng phòng nhiều năm, tính cách ai ra sao tất cả mọi người đều rõ.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa có được không, có phải nên đi tố khổ với ủy viên chính trị một chút hay không nhỉ." Đỗ Hoành Nghị nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
"Kể khổ cái gì?"
Đám người Tả Cao Bằng ở Đông Bắc lâu quá rồi nên khẩu âm bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mở miệng là có thể nói ra một câu đậm chất vị Đông Bắc.
Đỗ Hoành Nghị thấy hai đồng đội không hiểu ý của mình, nhắc nhở: "Vợ đó, tìm vợ đó!"
Ủy viên chính trị không chỉ quản lý tư tưởng, mà còn quản lý cả mấy cái vấn đề cá nhân của bọn họ. Bọn họ không có vợ, cũng không được tìm ủy viên chính trị.
"Vấn đề này…"
Tả Cao Bằng do dự.
Viên Hướng Dương cũng như có điều suy nghĩ: "Lần trước chúng ta bị ủy viên chính trị đá ra khỏi phòng làm việc đấy, hôm nay lại muốn đi nghe mắng nữa hả?"
"Đây không phải là đi nghe mắng, mấy cậu xem lại tuổi của mình đi, chúng ta đều lớn hơn Vệ Lăng nhưng Vệ Lăng đã kết hôn rồi còn chúng ta thì vẫn đơn côi một mình. Nếu mà là ở quê thì con của chúng ta ít nhất cũng phải năm sáu tuổi rồi!" Đỗ Hoành Nghị hai mươi chín tuổi là lớn nhất phát biểu ra những lời mang đầy tính ‘khát khao’.
"Tôi tuổi này mà ở quê cũng đã kết hôn từ lâu rồi."
Viên Hướng Dương hai bảy tuổi tràn đầy cảm xúc nói với Đỗ Hoành Nghị.
"Tôi nhớ lúc trước ủy viên chính trị có giới thiệu đối tượng cho chúng ta, hình như không phải chỉ có một lần thôi đâu." Tả Cao Bằng sợ hai người bạn tốt của mình cố tình quên đi chuyện này, không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Thật ra không phải là ủy viên chính trị không giới thiệu đối tượng cho bọn họ mà là tầm mắt bọn họ nên mới không vừa ý.
Đỗ Hoành Nghị cùng Viên Hướng Dương:…
Lão Tả này, thật đúng là hết chuyện nói rồi hay sao mà lại nhắc đến chuyện này.
"Ba vị trung đoàn trưởng, tôi nghe nói sắp tới sẽ có một nhóm thanh niên trí thức tới dây. Nghe nói không phải đến từ thủ đô thì chính là từ Thượng Hải tới, đều là thanh niên trí thức ở thành phố lớn, có văn hóa, có tư tưởng, có tài mạo. Các anh có thể thử nói chuyện với ủy viên chính trị xem, ưu tiên giải quyết vấn đề của sư đoàn chúng ta. Chỗ này của chúng ta có nhiều đồng chí ưu tú như vậy đều đang chờ lấy vợ đấy."
Tiểu Thạch vốn dĩ không định xen lời vào, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói một câu.
Bởi vì những lời này của Tiểu Thạch mà trong xe yên tĩnh lại, ba người Đỗ Hoành Nghị đều nhìn Tiểu Thạch chăm chú.
Tuy ánh mắt của Tiểu Thạch tập trung vào tay lái phía trước, nhưng vẫn bị ba người Đỗ Hoành Nghị nhìn đến mức không ngừng đổ mồ hôi: "À, chuyện đó,...ba vị trung đoàn trưởng, tôi chỉ đề nghị như vậy thôi, đề nghị."
"Ha ha ha, Tiểu Thạch hai mươi tuổi cũng muốn lấy vợ rồi."
Đỗ Hoành Nghị đột nhiên cười phá lên.
Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương cũng cười ha hả.
"Tôi… tôi tuổi này ở quê cũng kết hôn rồi." Tiểu Thạch biện bạch một câu.
Bầu không khí trong xe càng thêm rộn rã.
Không cần đi bộ, mấy người Tiểu Thạch lái xe dự tính đi chậm là sẽ về đến sư đoàn trong khoảng mười phút. Sau khi vào cửa, Tiểu Thạch cho xe chạy vào bộ phận hậu cần, mấy người Đỗ Hoành Nghị mang theo giỏ liễu, ôm hộp cơm đi vào văn phòng của Vương Thừa Bình.
Vào lúc này, liên hoan ở nhà ăn chắc chắn là đã kết thúc rồi.
Quả nhiên, từ xa, ba người họ đã thấy văn phòng làm việc của đại đoàn trưởng sáng rỡ ánh đèn, vô cùng sáng. Xuyên qua kính cửa sổ, bọn họ có thể thấy được rất nhiều bóng người.
"Đại đoàn trưởng, ủy viên chính trị, hình như còn cả một bóng nữa thì phải."
Đỗ Hoành Nghị có hơi không chắc chắn.
"Đó là bếp trường của phòng ăn, đồng chí Hoàng Hưng Nghiệp." Vẫn là Tả Cao Bằng vừa nhìn một cái đã lập tức nhận ra người đó là ai.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Có đưa hay không đây?"
Mấy người Đỗ Hoành Nghị lúng túng.
Đưa đồ ăn cho đại đoàn trưởng trước mặt bếp trưởng, thế chẳng phải rõ ràng là chê trù nghệ của bếp trưởng không tốt sao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận