Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 587 -




Hắn cũng không chờ mấy người Đỗ Hoành Nghị, con đường này ngoại trừ xe của sư bộ bọn hắn đi qua, dường như không có người ngoài nào đi tới cả, mấy người bọn Đỗ Hoành Nghị lúc sau lái xe đến nếu như không thấy bọn hắn, cũng sẽ dọc theo con đường này mà chạy về phía trước thôi.
Năm dặm đường cũng không xa lắm.
Nếu như không có núi rừng rậm rạp xung quanh, thì thực ra chỉ cần vừa ngước mắt lên là nhìn thấy sơn đồn ở phía trước rồi.
Vệ Lăng mới chỉ vừa lái xe một lúc, vòng qua một ngã rẽ mà mọi người đã trông thấy sơn đồn, Sơn đồn ở đây không được lớn như đồn Kháo Sơn, xung quanh cũng không có khu vực nào phù hợp để xây dựng khu ở dành cho người nhà.
"Xây dựng khu ở dành cho người nhà ở bên này còn phức tạp hơn."
Vừa trông thấy rõ sơn đồn này Tần Thanh Man lập tức đã biết nơi đây không thích hợp để xây dựng khu ở dành cho người nhà.
"Đúng vậy, muốn xây dựng khu ở dành cho người nhà ở bên này không chỉ phải đốn cây, mà còn phải cho nổ nửa quả núi thì mới làm được, như vậy thì vật lực và tài lực cũng sẽ hao phí gấp lên vô số lần, không đáng, em đoán sư bộ chắc chắn cũng sẽ không xây dựng khu ở dành cho người nhà ở nơi này đâu." Hoàng Uyển Thanh cũng lên tiếng phát biểu ý kiến của mình.
"Còn đi tiếp không?"
Vệ Lăng hỏi Tần Thanh Man.
Tiếp tục đi tiếp thực ra cũng không có gì nữa cả, cách sư bộ quá xa cũng không phải là lựa chọn hàng đầu để xây dựng khu ở dành cho người nhà.
"A Lăng, không đi nữa, chúng ta quay lại thôi." Tần Thanh Man cũng hiểu rõ tình huống.
"Lát nữa chúng ta phải xuống đi bộ, bởi vì vị trí tiếp theo nằm ở trong núi, không có đường thẳng để đi xe lên, cho nên chúng ta chỉ có thể đi bộ thôi." Vệ Lăng nói rõ tình huống với hai người Tần Thanh Man.
"Vậy thì đi bộ thôi."
Tần Thanh Man cảm thấy thời tiết đẹp như vậy xuống xe đi bộ một chút cũng tốt.
Xe của thời đại này cũng không như xe ở hiện đại, không có máy sưởi ấm, điểm tốt duy nhất khi ngồi ở trong xe chính là có thể tránh được gió và không cần phải đi bộ, nhưng trên thực tế ở ngoài xe hay trong xe cũng đều lạnh như nhau cả thôi, ngồi lâu ngược lại còn dễ bị tê cứng chân tay nữa chứ.
"Uyển Thanh có thể đi không?"
Vệ Lăng đã nhận Hoàng Uyển Thanh làm em gái, vào những thời điểm thích hợp nhất định cũng sẽ quan tâm một chút.
Về phần Sở Sở, chỗ này của bọn hắn nhiều người như vậy cơ mà, bất cứ người nào cũng có thể bế cậu nhóc được.
Ngược lại Hoàng Uyển Thanh mới là người có hơi khó giải quyết đây này.
Hoàng Uyển Thanh là con gái, bất kể là đồng chí nam nào trong bọn họ cũng không tiện tiếp xúc quá gần.
Hoàng Uyển Thanh không nghĩ tới Vệ Lăng sẽ quan tâm mình, lập tức cảm thấy được quan tâm mà sợ, nhanh chóng lên tiếng trả lời: "Vệ đại ca, em có thể đi được, khoảng thời gian này em ở nông trường đi theo đồng chí Chu Bang Quốc đến rất nhiều nơi, đã được rèn luyện rồi."
Nông trường Hồng Kỳ thực sự rất lớn, ngày nào cô ấy cũng phải đi theo Chu Bang Quốc kiểm tra tình hình sản xuất ở khắp nơi trong nông trường, cho nên cũng phải đi bộ rất nhiều.
"Ừ."
Vệ Lăng thấy Hoàng Uyển Thanh không có vấn đề gì liền không tiếp tục nhiều lời nữa.
"Anh rể ơi, anh yên tâm, em cũng có thể đi được." Sở Sở thấy Vệ Lăng không hỏi mình, lập tức chủ động lên tiếng báo cáo, trong khoảng thời gian này cậu đã theo Vệ Lăng rèn luyện, cộng thêm việc ngày ngày chơi đùa với nhóc sói con, sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều.
Tần Thanh Man nghe thấy Sở Sở nói nhịn không được quay đầu xoa xoa đầu cậu nhóc đang ngồi ở ghế lái sau, vừa cười vừa nói: "Chị biết ngay Sở Sở nhà chúng ta có thể giải quyết được mà."
"Là do anh rể rèn tốt đấy ạ."
Sở Sở biết sức khỏe mình thay đổi là bởi vì điều gì, vô cùng biết ơn Vệ Lăng.
"A Lăng đúng là dạy tốt thật, nhưng chính em cũng có sự cố gắng, hai người đều là người giỏi nhất." Tần Thanh Man là người tận mắt nhìn thấy Sở Sở rèn luyện như thế nào, cho nên cô cũng là người có quyền lên tiếng nói lời này nhất.
Cũng vào lúc này, xe của Đỗ Hoàng Nghị cũng lái tới.
"Lão Vệ, có phải là đi Vách Mỏ Ưng không?" Mấy người Đỗ Hoành Nghị thấy Vệ Lăng quay đầu xe liền đoán được nguyên nhân tại sao.
"Đúng vậy, đi Vách Mỏ Ưng."
Vệ Lăng nói một câu trả lời Đỗ Hoành Nghị.
Đỗ Hoành Nghị vốn dĩ ở phía sau ngay lập tức lại trở thành nhóm dẫn đầu, Vệ Lăng theo sau, chỉ lái xe một lúc, bọn họ ở nơi cách sư bộ không xa lắm tiếp tục chuyển hướng, lái xe và một đoạn đường nhỏ vô cùng.
Đường nhỏ đến mức xe Jeep phải miễn cưỡng lắm mới lái qua được.
Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở lập tức trở lên căng thẳng, từ góc nhìn của hai người bọn họ, chiếc xe dường như đã bị kẹt lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận