Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 652 -




“Quân khu muốn khen thưởng cho em thật à?”
Bởi vì quá ngạc nhiên, Tần Thanh Man chống thân mình lên nhìn Vệ Lăng một cách trịch thượng.
Cô vừa ngạc nhiên vừa sốc.
Tần Thanh Man nghĩ, nhiều nhất sư đoàn XXX sẽ khen thưởng cô, cùng lắm thì Quân phân khu cũng sẽ tặng cho cô, không nghĩ tới cô lại nghe thấy hai chữ “Quân khu” từ trong miệng Vệ Lăng.
Từ sư đoàn đến quân khu, không chỉ có sự cách biệt ba cấp độ, mà còn có sự khác biệt đáng kể.
Vệ Lăng biết vì sao Tần Thanh Man lại ngạc nhiên như vậy, hài lòng nhìn mật đào hoàn mỹ, đáp: “Đúng lúc thủ trưởng quân khu tình cờ có mặt ở sư đoàn, biết hết tình hình đằng sau, chỉ huy đặc biệt hài lòng với chiến công anh hùng cứu người quên mình của em, quyết định báo cáo lên quân khu xin chỉ thị ban thưởng cho em.”
“Chẳng trách...”
Lúc này Tần Thanh Man mới hiểu rõ nguyên nhân thực sự.
Sở dĩ cô được quân khu phong tặng là vì có nhiều sự trùng hợp, chỉ có thể nói là may mắn.
“Vợ à, anh đề nghị với thủ trưởng xây một khu gia đình cho cho trụ sở sư đoàn chúng ta vào đầu mùa xuân.” Vệ Lăng vội báo cáo cống hiến của mình.
Thậm chí hắn còn ngầm siết chặt eo Tần Thanh Man.
Lúc này, Tần Thanh Man nửa nằm trên người Vệ Lăng, ám chỉ này lập tức khiến Tần Thanh Man hít một hơi lạnh.
Không biết gần đây Vệ Lăng có bị cô kích thích không, hay là bị đè nén, dường như càng to lớn hơn trước. Chỗ cứng rắn dính chặt vào cơ thể cô, thậm chí cô còn cảm nhận được mạch đập mạnh mẽ của nó.
Mặt Tần Thanh Man đỏ lên, cực kỳ đỏ.
Như người ta vẫn nói, người đẹp dưới ánh đèn càng khiến cô ấy quyến rũ hơn, hơn nửa năm qua Tần Thanh Man đã theo kịp chế độ dinh dưỡng, thể chất của cô đã hồi phục rất nhiều, cộng thêm việc cố ý bảo dưỡng, làn da của cô không chỉ trắng mà còn mềm mại.
Lúc này trên dưới cơ thể cô đều thẹn thùng đầy phong tình, ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của Vệ Lăng.
Hô hấp của Vệ Lăng đột nhiên tăng nhanh.
Lý trí và bản năng một lần nữa lâm vào một cuộc đấu tranh.
“Vợ à, thủ trưởng hỏi, em muốn khen thưởng thế nào?” Vệ Lăng dùng hai tay ôm chặt eo Tần Thanh Man, nhưng lời nói ra đặc biệt nghiêm túc.
Rất tương phản.
Điều này cũng khiến toàn thân Tần Thanh Man mẫn cảm.
“Khen thưởng kiểu gì?” Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng đang giả vờ nghiêm túc, cũng không nuông chiều, cô chỉ cố ý dồn hết sức nặng cơ thể lên người Vệ Lăng rồi thì thầm: “Quân khu khen thưởng bản thân còn có thể tự xin à?”.
Cô thật sự không hiểu.
Vệ Lăng bị Tần Thanh Man kích thích đến mức tất cả lỗ chân lông đều nở ra.
Ngoài nhịp đập đột ngột, hắn còn cảm thấy sự mềm mại trên ngực mình, chợt nhớ lại bóng dáng mà hắn nhìn thấy trong hồ suối nước nóng, chỉ nhìn thoáng qua mà hắn đã bị sốc bởi sự hoàn hảo đó.
Từ đó về sau nó không thể biến khỏi đầu hắn.
Vệ Lăng nghĩ đến bộ dạng trong đầu, trái tim cảm nhận được sự tinh tế và mềm mại, hắn có cảm giác như sắp phát điên, cố hết sức khống chế bản thân, hắn động đậy thân thể, trả lời câu hỏi của Tần Thanh Man: “Vợ à, tình huống của em rất đặc biệt, em có thể đề xuất phần thưởng mà em muốn nhất, nhưng em không thể liên quan đến quân đội.”
Đây cũng coi như là quan điểm riêng của hắn.
Dù sao Tần Thanh Man không phải quân nhân, khen thưởng không thể liên quan đến quân đội, người nhà cũng không thể.
Tần Thanh Man hiểu được ý của Vệ Lăng, cô nở nụ cười, vùi đầu vào cổ Vệ Lăng, nhẹ giọng nói: “Vậy xin cho em một bằng khen đề câu “Dũng cảm vì nghĩa” đi.” Đôi khi một tờ giấy mỏng so với tiền tài hay vật chất càng quan trọng hơn.
“Được.”
Vệ Lăng cũng cười, hắn hài lòng dùng sức ôm chặt Tần Thanh Man.
Hắn biết vợ mình rất thông minh, nhưng không ngờ vợ mình còn thông minh hơn hắn tưởng tượng.
Tần Thanh Man và Vệ Lăng quấn quýt với nhau, cũng thỏa mãn lẫn nhau, cuối cùng hai người ở trên giường lăn lộn không ít thời gian mới thật sự nằm xuống ngủ.
Bên người có hơi thở an tâm, lại cảm nhận được độ ấm thoải mái, đêm nay Tần Thanh Man ngủ vô cùng ngon, không có tỉnh dậy giữa chừng, mà sáng sớm lúc Vệ Lăng tỉnh dậy cô mới chuyển tỉnh.
“A Lăng.” Tần Thanh Man chưa mở mắt đã gọi tên Vệ Lăng.
“Vợ à, anh đây.” Vệ Lăng vừa mới tỉnh dậy, đến giày cũng chưa đi đã nghe thấy tiếng gọi của Tần Thanh Man, hắn vội vàng xoay người ôm lấy cô, dặn dò nói: “Vợ à, trời vẫn chưa sáng, em không cần dậy đâu, bữa sáng anh đến sư bộ ăn.”
Mùi vị cơm rau của nhà ăn sư bộ hiện tại không tệ lắm, hắn biết Tần Thanh Man vất vả, sớm như vậy đã định dậy chăm sóc cho hắn.
“Mấy giờ rồi?”
Tần Thanh Man không mở mắt, lúc hỏi câu này đôi bàn tay của cô vẫn quàng trên cổ Vệ Lăng.
Về tình cảm mà nói, cô không nỡ để Vệ Lăng rời khỏi.
“Vợ à, mới sáu giờ hơn, vẫn sớm, em ngủ tiếp đi.” Vệ Lăng không nhìn đồng hồ, bởi vì trong phòng không thắp đèn, giờ hắn có muốn nhìn cũng không rõ, hắn biết rõ thời gian là vì đồng hồ sinh học của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận