Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 949 -




Giờ này vào thôn, dân làng còn chưa nghỉ ngơi, nhưng đều đã tắm rửa xong nằm trên giường đất.
Vừa vào thôn, Tần Thanh Man bảo mọi người tắt đuốc, sau đó soi đèn pin trở về điểm thanh niên trí thức.
Điểm thanh niên trí thức có người ở lại canh.
Thấy bọn Tần Thanh Man trở về, nhân viên ở lại canh giữ vui vẻ cuống cả lên.
"Động tác mọi người nhẹ nhàng một chút, đừng làm phiền các thôn dân nghỉ ngơi, dọn dẹp sạch sẽ điểm thanh niên trí thức, ăn tối xong chúng ta sẽ quay trở về huyện." Tần Thanh Man không có ý định ở lại thôn Đoàn Kết, dù sao bọn họ cũng mang nửa tấn vàng trên người.
Nửa tấn vàng này là nguồn gốc nguy hiểm đối với bọn họ, phải nhanh chóng nộp lên kho bạc.
Trần Sơn Hà rất hài lòng với tầm nhìn và đánh giá tình hình của Tần Thanh Man, bất cứ lúc nào, cho dù có là thời đại hòa bình hay không, khi gánh vác trách nhiệm quan trọng trên người, nhất định không được phép lơ là.
Nhân viên ở lại điểm thanh niên tri thức đã nấu cơm xong, đám người Tần Thanh Man vừa trở về là bắt đầu dùng bữa.
Mọi người cầm bát, vùi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong thu dọn đồ đạc xong, một số quân nhân ở lại thôn Đoàn Kết đã nghỉ ngơi đủ, thay phiên nhau làm nhiệm vụ quan trọng là canh giữ vàng, mọi người theo thứ tự rời thôn lên xe, sau đó đoàn xe rời khỏi thôn Đoàn Kết ngay trong đêm.
Lúc nhóm người Tần Thanh Man rời đi đã hơn mười một giờ tối, lúc này mọi người trong thôn đều đã ngủ say, cho nên cũng không quấy rầy đến ai.
Hai ông cháu Triệu Chính Nghiệp và Triệu Phi Bằng tiễn nhóm người Tần Thanh Man ra khỏi cổng thôn.
Mãi cho đến khi đoàn xe đi khuất, Triệu Chính Nghiệp mới quay đầu, nói với hai người đi theo bên cạnh: “Về nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai thông báo cho thanh niên tri thức trong thôn trở lại điểm thanh niên tri thức."
"Chú Chính Nghiệp."
Triệu Phi Bằng nhìn Triệu Chính Nghiệp, muốn nói lại thôi.
"Phi Bằng, chú biết cháu muốn báo đáp đối phương, nhưng đồng chí Tần là nữ đồng chí, cháu đi theo cô ấy không tiện, sẽ ảnh hưởng đến cô ấy. Chờ sau này, sau này có cơ hội chú sẽ nghĩ cách cho cháu."
Triệu Chính Nghiệp đoán được tâm tư của Triệu Phi Bằng.
"Chú, cháu hiểu rồi." Mặc dù Triệu Phi Bằng đơn thuần, nhưng anh ta không phải là người ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu, vừa nghe thấy sẽ gây phiền toái cho Tần Thanh Man, anh ta lập tức nghe theo lời Triệu Chính Nghiệp, trở lại điểm thanh niên tri thức.
Vào thời gian này, bọn họ trở về nhà sẽ gây ảnh hưởng đến những người khác, còn không bằng ở lại điểm thanh niên tri thức nghỉ ngơi một đêm.
Trong đoàn xe, đoàn hộ tống vàng đi giữa đoàn, phía trước và phía sau có xe tải lớn dọn đường, luôn để mắt tới động tĩnh xung quanh.
Vì vàng không phải là vật nguy hiểm như chất nổ nên xe có thể di chuyển khá nhanh.
Tất cả nhà họ Triệu cũng theo đoàn xe Tần Thanh Man, bị áp giải trở về huyện.
Bất kể nhà họ Triệu có tham gia trộm vàng hay không, bọn họ cũng tham gia chôn chất nổ và đối kháng tổ chức, nhất định phải bị xét xử, sau này thôn Đoàn Kết có thể sẽ không còn nhà họ Triệu nữa.
Tội nặng chắc chắn sẽ bị tử hình, còn tội nhẹ, cũng không thoát khỏi số phận cải tạo lao động.
Tần Thanh Man và Sở Sở đi cùng một chiếc xe với Phương Lỗ, vừa lên xe hai chị em đã ôm sói con dựa vào ghế, bọn họ không phải công an và quân nhân, không có sức lực vô tận, dựa vào nhau một lúc đã ngủ thiếp đi.
Hai người đều mặc áo khoác lông thú, ôm sói con vào trong lòng sưởi ấm tay, không hề lạnh, ngủ ngon lành đến tận bình minh.
Lúc trời sáng, hai chị em mở mắt ra, đã thấy nhà cửa quen thuộc.
Sau một đêm lái xe chậm chạp, đoàn xe đã đến huyện an toàn, lúc này xe đang lái vào đồn Công an huyện.
Ngay lúc Tần Thanh Man và em trai nhìn ra ngoài cửa kính xe, đã có rất nhiều người đứng ở cửa đồn Công an huyện.
Bọn họ không nhận ra ai trong số đó cả, nhưng Tần Thanh Man có thể đoán được, là các lãnh đạo trong huyện.
“Đồng chí Tần, đây là các đồng chí bí thư huyện ủy và huyện trưởng.” Giọng nói của Phương Lỗ đúng lúc từ ghế lái phụ truyền đến.
Phương Lỗ tỉnh dậy sớm hơn hai chị em Tần Thanh Man nửa tiếng.
“Đồng chí Phương Lỗ, có phải tôi cũng nên làm một báo cáo không?” Tần Thanh Man hỏi Phương Lỗ.
"Đồng chí Tần, lần này đồng chí là người toàn quyền chỉ huy, công lao của đồng chí là lớn nhất, nhất định phải báo cáo với huyện trưởng." Phương Lỗ nhắc nhở Tần Thanh Man.
“Đồng chí Phương Lỗ, tôi..."
Tần Thanh Mạn vừa nghe thấy mình là người có công lớn nhất, trong lòng có hơi xấu hổ, cô thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc chiếm công. Nhưng trong lúc nguy nan đó, nếu cô không ra mặt, sẽ rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cô có thể nhìn ra Phương Lỗ là một người có tài.
Nhưng chỉ có tài điều tra tội phạm, thiếu kỹ năng xoa dịu và kiểm soát quần chúng, nếu không ở thôn Đoàn Kết cô đã không đứng ra.
Dưới tình huống đó, quả thực không còn cách nào khác, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, không chỉ một hai người sẽ chết, nói không chừng cả cô và Sở Sở cũng sẽ gặp nguy hiểm.
"Đồng chí Tần, cô đừng cảm thấy áy náy. Hai ngày qua nếu không có cô, chúng tôi đã hy sinh rất nhiều đồng chí. Tôi rất biết ơn đồng chí, tất cả các đồng chí khác cũng biết ơn cô. Cảm ơn cô, chúng tôi vẫn nợ cô một lời cảm ơn."
Tuy Phương Lỗ không phải là người phối hợp quần chúng giỏi nhất, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận