Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 62 - Đồng chí Tần, gả cho tôi đi 6




Sở Sở nhìn con lợn rừng trên mặt đất vui mừng đến đỏ bừng cả mặt, cơ thể nhỏ bé vì quá phấn khởi nên ánh đèn đang cầm trên tay cũng hơi rung nhè nhẹ: "Anh Vệ, cần nấu nước không ạ?" Cậu nhớ lúc trong thôn mổ lợn đều cần nấu nước sôi lên để nhổ lông.
Đứa bé vừa nói dứt lời, không đợi Vệ Lăng trả lời, đã lo âu nói: "Tiêu rồi, nhà em không có nồi nấu nước to như thế, phải làm sao đây?"
Vệ Lăng nhìn Sở Sở đang ưu sầu rõ ràng kia, trên mặt nhịn không được mà nở nụ cười. Hắn vươn tay ra vuốt vuốt cái đầu tóc mềm mại của thằng bé, giải thích: "Không cần nấu nước."
Loại chuyện mổ lợn này, có cách làm là nấu nước, cũng có cách không cần nấu nước.
Vệ Lăng lấy dao găm mang theo bên người ra, ngồi xổm xuống bắt tay vào làm việc, lợn rừng thích cọ vào các thân cây để gãi ngứa cho nên không chỉ có da mềm dai, mà lông cũng rất thô cứng, cho nên lúc ăn thịt tốt nhất không nên ăn da lợn.
Mà da lợn này đã không cần ăn thì cũng không cần nấu nước nhổ lông làm gì.
Cho nên hiện tại việc Vệ Lăng cần làm là sau khi lột da ra mới chia từng bộ phận.
Một con dao găm không lớn được Vệ Lăng sử dụng rất điêu luyện, con lợn rừng nặng hơn ba trăm cân đã bị chia từng phần ra đặt trên mặt đất tuyết bằng phẳng chỉ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.
Bởi vì lợn đã chết lâu rồi cho nên máu đã sớm đông lại, sau khi làm xong tất cả thì trên mặt đất cũng không có dính bao nhiêu vết máu. Chuyện này thật sự làm Tần Thanh Man sửa soạn bản thân đi ra bất ngờ, mắt thấy Vệ Lăng định làm sạch nội tạng, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh cầm thùng phân ra.
"Đồng chí Vệ, ném vào đây này."
Trong lòng lợn toàn là phân và nước tiểu, không thể vứt bậy bạ được. Tuy thứ này bẩn nhưng là món đồ tốt với dân quê, nó có thể làm phân bón cho đất vào năm sau.
Nhà Tần Thanh Man có ruộng cho nên cũng cần đến thứ này.
Vệ Lăng rất nhanh nhẹn, dù là xử lý nội tạng của lợn cũng không mất nhiều thời gian.
Một tay cầm con lợn đã được lột da, một tay đơn giản xử lý xong nội tạng, Vệ Lăng nhìn Tần Thanh Man.
"Cầm vào phòng bếp đi, đêm nay tôi sẽ xẻ cho xong."
Từ khi Tần Thanh Man nhận lấy lợn rừng, cô đã biết đêm nay sẽ phải thức trắng, có một số loại thịt có thể đông lạnh được, nhưng một số khác thì không.
Chẳng hạn như nội tạng.
Nếu mấy cái nội tạng này không nhanh chóng xử lý xong khi chúng còn tươi thì sau khi rã đông mùi hương sẽ không ổn cho lắm. Cho nên hôm nay nhất định phải vất vả cả đêm.
Tần Thanh Man không cầm nổi cục thịt to tướng cần phải bỏ đông, bèn vùi đống thịt này vào trong tuyết để đông lạnh lại, để cả một đêm đảm bảo có thể cứng như đá, ít nhất có thể bảo quản đến khi tuyết tan. Nhìn Vệ Lăng cắt rời tất cả thịt ra, Tần Thanh Man có một ít suy đoán.
Con lợn rừng này nặng chừng ba trăm cân, cái đầu rất to, bỏ vào nồi hầm trên lò lửa không được, phải đốt bếp lớn trong phòng bếp mới được.
"Đồng chí Vệ, chắc là thịt vẫn chưa đông lạnh hết, anh cắt giúp tôi chậu thịt, phải ba phần mỡ và bảy phần nạt, lát nữa ướp xong tôi sẽ làm lạp xưởng hong gió, món này có thể dự trữ rất lâu, lúc ăn cũng thuận tiện."
Tần Thanh Man đưa cho Vệ Lăng một cái chậu lớn, không khách sáo mà chỉ hắn làm việc.
Một con lợn rừng lớn như thế mà đối phương vẫn có thể dễ dàng xử lý thì đã chứng minh hắn lóc cho mình bồn thịt cũng dễ dàng.
"Được." Vệ Lăng cầm chậu làm việc tiếp.
Sở Sở giơ ngọn đèn lên cao, vội vàng theo sau rọi cho Vệ Lăng.
Đứa bé này càng đi theo Vệ Lăng càng sùng bái hắn hơn. Cậu bé chưa từng thấy có người nào làm việc giỏi như vậy, tốt như vậy, tốt đến mức cậu không muốn cho Vệ Lăng rời khỏi nhà của mình.
Nhìn dáng vóc cao lớn và săn chắc của Vệ Lăng, cậu bé cảm thấy rất an toàn.
Đứa bé ngồi xổm xuống bên cạnh Vệ Lăng, thì thầm: "Anh Vệ, anh đừng đi được không?"
Vệ Lăng đang lóc thịt theo yêu cầu của Tần Thanh Man nghe cậu bé nói vậy thì dừng lại, nhìn sang đôi mắt to tròn, trong vắt kia, trong lúc nhất thời hắn không biết nên trả lời ra sao.
Khóe mắt hắn thoáng liếc vào phòng bếp.
Hắn biết chắc chắn Tần Thanh Man có thể nghe được tiếng trò chuyện trong sân, cũng biết cô nhất định đang nghe.
Đáy lòng của Vệ Lăng đột nhiên căng thẳng.
"Anh Vệ, em kể anh nghe, nhà mấy chú em đều rất xấu xa, mấy thím bắt nạt chị gái em, chị họ, anh họ, chị họ thì bắt nạt em. Hôm nay, chị gái không ở nhà, mấy người chị Thải Vân liền xông vào nhà em muốn cướp lương thực."
Có lẽ, Vệ Lăng cho người ta cảm giác an toàn quá tràn đầy cho nên Sở Sở không để ý hắn vẫn đang im lặng mà tự kể hết những chuyện uất ức mà bản thân và Tần Thanh Man phải chịu ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận