Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 734 -




“Gừ gừ gừ…” Sói con bị ôm đi lập tức gào thét về phía gương.
Nó muốn quyết đấu!
Trong gương có tên khốn màu đen xấu xí giống nó, nó ghét lắm.
Tần Thanh Man và Sở Sở đã chung sống với sói con một thời gian, nghe tiếng gào có thể đoán được ý của nó, hai người lại cười đến đau cả bụng.
Vẫn là Tần Thanh Man không đành lòng, cô ôm sói con lại trước gương, nói: “Mũm Mĩm, đó chính là nhóc đó.” Nói xong, cô nắm một chân trước của sói con vẫy vẫy trước gương.
Hình ảnh trong gương cũng làm động tác giống vậy.
Sói con căng thẳng đến nỗi lông trên người dựng đứng hết cả lên, nó lập tức vung chân cào về phía tên khốn đáng ghét trong gương, tất nhiên không cào trúng gì cả, chỉ có tiếng lạch cạch.
Tần Thanh Man biết chỉ cần không va mạnh, gương sẽ không vỡ.
Thế là cô lấy gương khỏi tường, nghiêng vào góc tường cho Sở Sở cùng sói con đánh nhau với hình ảnh chính mình trong gương.
Sói con không phải người, cô không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể để nó tự hiểu thôi.
Lúc này Sở Sở cũng cởi áo da ra, đỡ gương xem sói con đánh nhau với hình ảnh phản chiếu của mình.
Sói con vô cùng năng động, hăng hái chiến đấu.
Trận này sang trận khác, cuối cùng nó đánh đến khi thở hổn hển lè lưỡi ra mới thôi.
“Nhóc ngu thật đấy.” Thấy sói con chiến đấu hăng say vô ích còn mệt mỏi như vậy, Sở Sở đau lòng lập tức dùng ngón tay chọc mạnh vào đầu nó.
“Gừ…”
Sói con nhỏ giọng kêu, đồng thời quay mông về phía gương, không nhìn nữa.
Lúc này nó đã hiểu hình ảnh trong gương vốn chính là nó, không còn tâm lý muốn ganh đua nữa.
Thật là mệt chết sói con rồi.
“Đồ ngu Mũm Mĩm.” Thấy sói con nhận ra sự thật, Sở Sở lập tức đứng trên ghế treo gương lên tường, rồi bế sói con lên vuốt lông cho nó.
Được vuốt lông thấy thoải mái, sói con nhắm mắt ngủ li bì.
Nó vẫn còn nhỏ, chưa trưởng thành, mỗi ngày cần nhiều thời gian ngủ.
Hôm nay Sở Sở cũng thức sớm, sáng còn tập luyện với Vệ Lăng, rồi chạy vòng quanh đồn với các bạn, giờ thấy sói con ngủ ngon lành, cậu cũng không nhịn được mà ngáp một cái.
Cậu cũng buồn ngủ rồi.
Tần Thanh Man đang ngồi cẩn thận cắt tỉa da thỏ, thấy Sở Sở buồn ngủ, cô nói nhỏ: “Sở Sở, nằm lên giường ngủ đi.” Nói xong cô đi đốt lò sưởi phòng phía Đông cho Sở Sở.
Thấy Tần Thanh Man đã đốt sưởi phòng Đông, Sở Sở ôm chị một cái rồi cởi quần áo nằm lăn ra giường với sói con.
Sở Sở và sói con ngủ say, trong nhà lập tức im lặng.
Tần Thanh Man sờ mặt ngoài thấy phòng Đông ấm lên, cô kiểm tra chăn mền cho hai đứa nhỏ rồi mới quay về phòng Tây.
Trong nhà không có việc gì, bên ngoài còn có tuyết phủ, ở nhà may vá là thích hợp nhất.
Tần Thanh Man cứ ngồi dưới cửa sổ phòng Tây cắt da, cắt hơn một tiếng đồng hồ, Sở Sở và sói con thức dậy, cô bắt tay vào nấu cơm, trong nhà chỉ có cô, Sở Sở và sói con, cũng chẳng nấu gì phức tạp, chỉ đơn giản nấu vài cái sủi cảo ăn thôi.
Sau khi ăn sủi cảo xong, Tam Mộc đến rủ Sở Sở cùng bạn bè đi chơi.
Sau Tết thời tiết không lạnh như trước, bọn nhỏ đều thích ra ngoài vui chơi, dù sao chạy nhảy cũng ấm hơn ngồi yên trong nhà, người lớn cũng thấy yên tâm.
Mặt sông ở đây đóng băng dày cả mét, cũng không sợ trẻ nhỏ rơi xuống hồ băng.
Cha mẹ đều tùy ý để bọn trẻ chơi ở ngoài sân.
Nếu trời lạnh bọn nhỏ sẽ tự động về nhà.
Trẻ con lớn lên ở vùng đất này đều biết cách tự bảo vệ mình.
Sau khi Sở Sở dẫn sói con ra ngoài chơi, Tần Thanh Man không xử lý da thỏ nữa mà bận rộn chuẩn bị bữa tối, dù có ăn lẩu thì cũng phải hầm nước dùng trước.
Lúc này xương heo rừng năm ngoái mới phát huy tác dụng.
Cả một con heo có không ít xương, ngoại trừ một phần đã dùng, vẫn còn cất giữ khá nhiều, xương đùi vẫn còn vài cái.
Tần Thanh Man lấy mấy cái xương đùi ra, dùng cưa cắt đứt, sau đó rửa sạch rồi đổ nước vào hầm.
Xương không nhiều, cô hầm ngay trong phòng khách bằng nồi hấp.
Nồi hấp không nhỏ, nửa nồi xương cộng đầy nước, hầm trên lửa nhỏ vài tiếng cũng chỉ còn lại nửa nồi nước xương trắng đục, đây là nước xương gốc, ăn lẩu có thể trực tiếp nấu rau hoặc thêm dầu mỡ và ớt bột làm nước lẩu đỏ cũng không thành vấn đề.
Khi hầm xương, Tần Thanh Man còn cho không ít nấm vào.
Chỉ cho lượng vừa phải, không nhiều.
Sau một tiếng, khi phòng khách đầy mùi thơm của xương, Sở Sở đầu đổ đầy mồ hôi chạy về nhà, sói con hớn hở chạy theo phía sau.
“Chị ơi, thơm quá, chị nấu món gì ngon vậy?” Sở Sở vừa bước vào cửa đã chạy đi rửa tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận