Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 129 - Anh dũng bắt trộm 4




Anh dũng bắt trộm 4
Ở đồn Kháo Sơn, tại nhà họ Tần, Sở Sở ngủ được một giấc tỉnh dậy leo xuống giường, sau đó mắt lim dim vẫn còn đang ngái ngủ mò mẫm đi tìm bô.
Trời lạnh, trong phòng đã chuẩn bị sẵn một cái bô.
Kết quả mò mẫm một hồi đứa nhỏ vẫn chưa tìm thấy cái bô của mình đâu, ngược lại do thời gian ở trong không khí hơi lâu nên cũng tỉnh táo lại chút.
Lau mặt một cái, đứa nhỏ đã mở hẳn mắt ra nhớ lại rồi.
Hôm nay cậu quên chưa rửa bô rồi cất lại vào trong phòng, cũng có nghĩa là bây giờ muốn đi tiểu nhất định phải ra khỏi phòng, đến nhà vệ sinh.
Cố gắng nhịn tiểu, cậu bé nghĩ bỏ qua cái bụng căng căng lên giường đi ngủ tiếp.
Nhưng mới leo lên được nửa giường, cuối cùng vẫn phải thành thành thật thật xuống giường mặc áo bông, đem bản thân bao bọc đến kín kẽ rồi cầm theo đèn dầu ra mở cửa.
Cửa vừa mở, một luồng khí lạnh ập tới trong nháy mắt làm đứa nhỏ tỉnh cả ngủ.
Hôm nay bầu trời không có trăng sáng, xung quanh tối vô cùng, cậu không thể không nhấc đèn lên cẩn thận soi sáng mặt đất dưới chân.
Nhà vệ sinh nhà cậu cách gian chính có chút xa, đi dần đi dần, Sở Sở phát hiện ra có điều không thích hợp.
Cậu làm sao lại thấy trên đất có mấy hàng dấu chân.
Mấy ngày nay không có tuyết rơi, trên mặt đất xác thực để lại rất nhiều dấu chân, nhưng đa số là dấu chân của người trong nhà, nhưng dấu chân trước mặt này rõ ràng lớn hơn rất nhiều, là dấu chân của đàn ông.
Dấu chân của đàn ông!
Sở Sở lập tức cảm thấy căng thẳng.
Khả năng duy nhất cậu nghĩ tới chính là có trộm vào nhà rồi.
Nghĩ đến chỗ thịt cất dưới tuyết, cậu bé lập tức đau lòng chạy đi, cậu muốn đi kiểm tra xem thịt trong nhà có phải đã bị trộm mất rồi không.
Sau vài giây, Sở Sở chạy đến bên giếng nước, trông thấy một màn trước mắt thì ngạc nhiên đến ngây ngẩn cả người.
Khoảng đất sát tường bên cạnh giếng không biết đã bị đào thành một cái hố sâu hơn hai mét từ bao giờ, lúc này bên trong hố đang có ba người run lập cập xếp chồng lên nhau để leo ra khỏi hố.
Đối diện với ánh sáng đèn dầu phía sau, ba người Tần Kiến Quân dừng lại hết tất cả động tác.
Trong lòng bọn chúng lúc này sớm đã đem người đào hố ra nguyền rủa không biết bao nhiêu lần rồi, bởi vì từ khi bắt đầu rơi xuống cái hố kì quái này, mặc kệ có làm cái gì bọn chúng đều không thể nào leo ra ngoài được.
Hơn hai tiếng đồng hồ, ba người suýt chút nữa thì đông cứng rồi.
Nhưng vào lúc này, bọn chúng lại thấy được Sở Sở, Sở Sở đang giơ đèn lên.
Tần Kiến Minh trong lòng này lên một cái, cậu ta có một loại dự cảm không tốt.
"Suỵt, Sở Sở, đừng kêu, là…." Tần Kiến Minh muốn kéo khăn bịt mặt xuống, nhưng kết quả do bị đông cứng quá lâu, ngón tay cậu ta sớm đã không theo ý muốn nữa, kéo đến mấy lần cũng không kéo xuống được.
"Có trộm, có trộm vào lấy thịt nhà cháu rồi."
Nhưng vào lúc này, tiếng kêu vang dội của Sở Sở vang vọng giữa trời khuya.
Theo tiếng kêu này các nhà trong đồn lần lượt sáng đèn lên.
"Ở đâu, ở đâu, trộm ở đâu?" Tần Thụ, Tần Thạch, Khương Lâm Sơn ở gần nhất cầm gậy nhanh chóng chạy tới trước, sau đó là những người khác bên trong thôn, đến cả bí thư thôn Trịnh An Quốc và trưởng ban an ninh cũng khoác theo áo bông chạy đến.
"Sở Sở, trộm ở chỗ nào?"
Khương Lâm Sơn bước chân nhanh nhẹn, là người đầu tiên nhảy qua hàng rào mở cổng ra cầm gậy lao đến chỗ Sở Sở.
Từ khi về nhà, biết Tần Thanh Man cho nhà ông ta thịt, cũng tha thứ những việc sai trái mà vợ ông ta đã làm, ông ta liền để tâm đến nhà Tần Thanh Man hơn, vừa nghe thấy tiếng Sở Sở kêu lên liền nhanh chóng khoác áo bông lập tức lao đến.
Tần Thụ, Tần Thạch cũng có suy nghĩ giống với ông ta.
Sau đó ba người liền nhìn thấy đám người Tần Kiến Minh bên trong hố.
Đều là người thân mười mấy năm rồi, đừng nói là che mặt, cho dù có hoá thành tro họ cũng có thể nhận ra trong nháy mắt.
Híp híp mắt lại, Khương Lâm Sơn nhìn về phía Lưu Tam Côn, "Lưu Quân!" Một câu vô cùng khẳng định.
Ba người dưới hố lập tức ngã lại vào trong hố.
Đã không trộm được thịt rồi, còn bị rơi vào trong hố bị đông lạnh gần chết, hiện tại bị cái miệng Sở Sở làm kinh động đến cả thôn, đoán chừng không bao lâu nữa bí thư thôn cũng sẽ đến.
"Đem người kéo hết lên cho tôi."
Trịnh An Quốc vội vã chạy đến, nhận ra ba người trong hố lập tức nổi trận lôi đình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận