Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 928 -




“Có ai xuống đó chưa?” Cuối cùng Phương Lỗ cũng biết tại sao Tần Thanh Man lại kết luận rằng vàng không được giấu trong quan tài của Triệu Lão Tứ.
So với ao phía trước, quan tài của Triệu Lão Tứ thực sự không phải là nơi tốt để giấu vàng.
Quá dễ dàng bị lộ.
Nếu Phương Lỗ nghĩ được vậy thì rất nhiều quân nhân và công an có mặt ở đây đều có thể nghĩ ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Triệu Chính Nghiệp, ánh mắt đầy nóng bỏng.
Triệu Chính Nghiệp bị mọi người nhìn đến xấu hổ, vội vàng giải thích: "Có, trước đó đã có người đi xuống đó, không chỉ ngày xưa mà mấy năm gần đây cũng người trong thôn đi xuống đó. Nhưng dưới hồ không có đường, chỉ có một lối thẳng xuống hang, sâu không thấy đáy. Hơn nữa dưới đó không chỉ phát ra âm thanh mà còn có sương mù trắng bay ra. Sương mù cũng có độc nên không ai dám thực sự đi sâu xuống cả."
“Lại là độc à?”
Lông mày Phương Lộ càng nhíu chặt hơn.
"Đúng vậy, có độc. Không ai có thể đi xuống được. Những người dũng cảm lúc trước ở cửa hang chưa đầy nửa giờ đã hôn mê bất tỉnh. Sau đó, họ phải nằm trên giường mấy tháng mới hồi phục được." Triệu Chính Nghiệp không hề giấu diếm bất cứ điều gì, nói hết tất cả những chuyện mà ông ấy biết.
“Lão đồng chí, ngoại trừ lúc trời mưa to vào mùa hè thì nước mới rút thôi, hay còn thời điểm nào nữa không?” Tần Thanh Man hỏi Triệu Chính Nghiệp.
"Chuyện đó tôi cũng không biết. Cái hồ này thần bí kỳ lạ như vậy, cho nên thôn dân chỉ mong tránh xa nó tám trăm dặm thôi." Triệu Chính Nghiệp bất đắc dĩ nhìn Tần Thanh Man.
"Lão đồng chí, ông nghĩ lại xem, lần cuối cùng Triệu Phi Bằng lên núi là khi nào?" Đột nhiên Tần Thanh Man hỏi một vấn đề không liên quan.
Triệu Chính Nghiệp chỉ sửng sốt một giây rồi nghiêm túc suy nghĩ lại.
Tuy rằng ông ấy chưa từng tận mắt nhìn thấy Triệu Phi Bằng lên núi, nhưng trong thôn ông ấy có uy danh rất cao, có một số chuyện dù ông ấy không tận mắt nhìn thấy thì cũng sẽ nói người cho ông ấy biết.
"Lần cuối cùng Triệu Phi Bằng lên núi là ngày 14 âm lịch. Tôi nhớ rất rõ ràng vì ngày đó mặt trăng rất to." Triệu Chính Nghiệp nhớ lại rồi trả lời Tần Thanh Man, đồng thời nói thêm: "Nghe nói ba ngày sau Triệu Phi Bằng mới trở về.”
Triệu Chính Nghiệp thực sự không nói dối.
Triệu Phi Bằng này là người trong thôn bọn họ, lại có chút vấn đề về đầu óc, khi anh ta đi ra ngoài, mọi người ít nhiều để sẽ ý tới, lo lắng anh ta sẽ chết ở trên núi.
Nói cho cùng thì cha mẹ của Triệu Phi Bằng cũng đã cứu sống cả làng.
Triệu Phi Bằng là đứa con duy nhất của bọn họ, cho nên mọi người trong làng cũng xem như khá quan tâm đến anh ta.
“Đồng chí Tần, hôm nay là ngày mười bốn, đúng là mười bốn âm lịch.” Đột nhiên Phương Lỗ nhỏ giọng nói với Tần Thanh Man, sau đó bổ sung thêm một câu: “Hôm nay công an canh gác Triệu Phi Bằng tới báo cáo, từ lúc sáng sớm Triệu Phi Bằng đã đặc biệt cáu kỉnh. Anh ta cứ muốn chạy ra ngoài, miệng cũng không ngừng hú hét mãi.”
Nói đến đây, Phương Lỗ đột nhiên nảy lên suy nghĩ: "Hôm nay là ngày mà Triệu Phi Bằng lên núi, khó trách lúc chúng ta áp giải lên núi, anh ta không có làm ầm ĩ, vốn còn tưởng rằng anh ta thấy nhiều người nên sợ cơ chứ, nhưng bây giờ có vẻ như..."
“Chẳng lẽ việc Triệu Phi Bằng lên núi liên quan đến hồ nước này?”
Viên Hướng Dương nghe xong hồi lâu, lúc nói ra những lời này cũng hơi kinh ngạc.
Tần Thanh Man không nói chuyện, chỉ là không ngừng suy tư, cô cảm thấy vẫn còn có vài chuyện cần nghĩ thật kỹ.
“Đồng chí Tần, Triệu Phi Bằng thật sự có thể bơi vào trong hồ nước này sao?” Phương Lỗ không giấu được vẻ kinh ngạc.
"Ngoại trừ mưa lớn vào mùa hè, việc nước trong ao này rút đi chẳng lẽ liên quan đến mặt trăng? Giống như thủy triều vậy?" Viên Hướng Dương cũng là người hiểu biết rộng rãi, nên đã nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt của vấn đề.
“Nếu nước trong hồ rút đi có liên quan đến trăng tròn thì nhất định tối nay sẽ có chuyện xảy ra.” Phương Lỗ càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, bởi vì hồ nước này khá thần bí, nếu đúng thật chỉ đêm trăng tròn nước mới rút thì thôn dân có lẽ sẽ không để ý tới.
Vị trí này tuy hẻo lánh nhưng ban ngày cũng có người đốn củi xung quanh, dễ dàng nhìn thấy nước rút, khả năng duy nhất là về đêm nước mới rút, mà nơi này cũng khá quỷ dị nên ban ngày không mấy ai dám tới đây chứ đừng nói là ban đêm.
Phương Lỗ biết rõ người nông thôn thì lại càng sợ quỷ thần các kiểu.
Bởi vì những thứ giả tạo này còn che phủ nhiều lớp bí ẩn, khiến người khác vô cùng sợ hãi.
"Tôi hiểu rồi, không phải nói đầu óc Triệu Phi Bằng có vấn đề à? Có khi nào đầu óc hắn có vấn đề là do hắn ăn cá trong hồ không!" Lúc Viên Hướng Dương nói lời này dường như hô hấp cũng tạm dừng một nhịp.
Những lời này đã khiến ánh mắt mọi người đều tập trung vào Triệu Phi Bằng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận