Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 798 -




Cậu nhóc đã một thời gian không ngồi trên ngựa rồi.
Hôm nay trong sân đặt nhiều giỏ liễu như vậy, cậu không tiện đánh quyền hoặc chạy bộ trong sân, dứt khoát lựa chọn ngồi trên ngựa.
Ngay khi Sở Sở ngồi lên trên ngựa, sói con lắc thân hình tròn vo đi tới.
Sau khi sói con đến nhà họ Tần ba tháng, thân hình cũng hơi cao lên một chút.
Cũng không biết do vấn đề chủng loại, hay do lớn lên có vấn đề, dù sao thoạt nhìn sói con này vẫn không khác thú con là mấy.
"Sở Sở, chạy bộ à."
Ngay khi sói con và Sở Sở bốn mắt nhìn nhau, giọng của Tam Mộc từ xa truyền đến, cùng với giọng nói thì còn có tiếng chạy bộ chỉnh tề truyền tới.
"Tam Mộc, các cậu mau tới đây." Sở Sở nhìn thấy đám bạn Tam Mộc thì ánh mắt lập tức phát sáng lên.
"Sao thế?" Tam Mộc dẫn theo một đám trẻ chạy vun vút đến cửa sân nhà họ Tần, sau đó thấy giỏ liễu chất đầy nửa sân nhà họ Tần, nghiêm túc xem xét, có một số giỏ liễu nhìn còn rất quen mắt.
"Tam Mộc, các cậu nhìn xem, giỏ liễu nào là của nhà các cậu, tranh thủ thời gian xách về nhà đi, giỏ liễu quá nhiều, tớ không ra cửa nổi." Sở Sở vẫy gọi đám Tam Mộc đến nhận giỏ liễu của các nhà.
"Cái này hình như của nhà tớ."
Tam Mộc cũng không khách sáo, Sở Sở kêu cậu bé nhận thì cậu bé nhận thôi, cầm lấy giỏ liễu nhìn quen mắt lên.
Cầm lên mới phát hiện bên trong có bánh bao.
Dù bánh bao đã bị đông đến cứng rắn, nhưng nhìn qua rất lớn, xách trên tay rất nặng.
"Đây là quà đáp lễ của chị tớ, các cậu nhanh chóng tỷ xách về nhà đi, sau đó chúng ta lại đi chạy bộ." Sở Sở chủ động giải thích nguyên nhân cho các bạn nhỏ.
Bọn nhỏ đều rất thành thật, cũng không nghĩ tới chuyện từ chối, Sở Sở kêu bọn nhỏ xách phần giỏ liễu nhà mình về nhà, mọi người đều nghiêm túc tìm ra giỏ liễu nhà mình, vui vẻ xách về nhà.
Trên đường gặp được người lớn chạy bộ, các bạn nhỏ còn tốt bụng nhắc nhở bọn họ mau tới nhà họ Tần nhận giỏ liễu nhà mình.
Ngày hôm qua Tần Thanh Man được bầu làm chủ nhiệm hội phụ nữ, mọi người trong đồn đều gửi quà, cho nên người lớn vừa nghe bọn trẻ nói cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vì Tần Thanh Man đã chuẩn bị đầy đủ quà đáp lễ thì mọi người cũng không ngại, chạy đến nhà họ Tần, sột liều và quà về nhà.
Khi Sở Sở đang đợi bạn bè trong sân thì những nhà khác trong đồn cũng lần lượt đến nhà họ Tần.
Những người này cũng không có nhận được tin tức gì về quà đáp lễ của Tần Thanh Man, chỉ đơn giản là đến lấy giỏ liễu của mình mà thôi.
Kết quả thật bất ngờ.
Mọi người nhận được quà đáp lễ đều vui vẻ trở về nhà.
Chờ đám đồng bọn nhỏ của Tam Mộc đến rủ Sở Sở chạy bộ trong đồn thì toàn bộ giỏ quà trong sân nhà họ Tần đều đã biến mất.
"Sở Sở, mẹ tớ nói trưa nay cậu tới nhà tớ ăn cơm."
Tam Mộc vừa đi theo bên người Sở Sở vừa nói.
“Sở Sở, bà nội tớ nói hôm nay mời cậu tới nhà tớ ăn cơm, hôm nay bà nội tớ lại hầm thịt.” Lại có mấy đứa trẻ khác tranh nhau truyền lại lời nhắn của người nhà.
"Không được, buổi trưa hôm nay Sở Sở phải về nhà tớ ăn cơm, hôm nay nhà tớ sẽ ăn gà hầm."
“Tới nhà tớ đi, nhà tớ…”
"Nhà tớ…"
Tam Mộc mở đầu, tất cả những đứa trẻ đang chạy đều lao tới đoạt Sở Sở, kết quả là cuộc chạy bộ không thể tiếp tục nữa, mà vô số đôi bàn tay nhỏ bé tóm lấy Sở Sở.
Sở Sở: ... Này, tớ không có ý định đi với các cậu mà!
"Sở Sở, cậu phải cùng tớ về nhà, mẹ tớ nói nếu không dẫn cậu về thì bữa trưa hôm nay tớ sẽ không được ăn, một cục xương cũng không có phần của tớ." Bàn tay nhỏ nhắn của Tam Mộc vừa nắm chặt lấy quần áo của Sở Sở, vừa trừng mắt nhìn những đứa trẻ khác.
"Bà nội tớ cũng nói như vậy!"
Một đứa trẻ khác đang ôm Sở Sở hoàn toàn không chịu thua Tam Mộc, mặt đỏ tía tai cố trừng mắt nhìn lại Tam Mộc.
"Đừng tranh cãi, đừng tranh cãi, buông Sở Sở ra."
Có đứa trẻ nhìn thấy cơ hội liền xông tới “khuyên can", khuyên cam là giả, nhưng nhân cơ hội cướp Sở Sở đi là thật.
Đôi bàn tay nhỏ bé đó kéo Sở Sở một phát rất mạnh.
Ngay cả Cổn Cổn nhỏ tuổi nhất cũng ôm chân, đặt mông ngồi lên chân Sở Sở, cậu nhóc không đoạt thắng được người khác nên dứt khoát dính mình lên người Sở Sở, như vậy Sở Sở đi đâu cậu nhóc sẽ đi theo tới đấy.
Xa xa, mấy thanh niên mới chạy vài vòng trong đồn nhìn thấy Sở Sở đang bị một đám trẻ con vây quanh, cười đến suýt lăn lộn ra đất.
Xem một nhóm trẻ con tranh giành nhau cũng khá thú vị.
Quan trọng hơn là đám nhóc con này đều mặc quá nhiều, mũm mĩm, đơn giản đẩy một cái đứng vững ngã lăn ra đất, không, chỉ trong chốc lát, tất cả bọn trẻ kể cả Sở Sở đều lăn thành một đoàn trên mặt đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận