Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 863 -




“Ngon đúng không? Đây là công thức nấu sữa độc quyền của chị em đấy, người ngoài không uống được đâu.” Sở Sở nhìn thoáng qua đã nhận ra sự vừa lòng của Hoàng Hải Quân với sữa dê, nhịn không được mà lại khen Tần Thanh Man.
“Ngon lắm.”
Hoàng Hải Quân cũng không phải là người già mồm cãi láo, nếu đã uống rồi thì cứ thoải mái thừa nhận là ngon thôi.
Bởi vì ngon thật mà.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Hoàng Hải Quân đến nhà họ Tần nhưng nhờ tính cách và sự chịu khó của mình mà anh ấy đã nhanh chóng hòa nhập được vào nhà họ Tần. Sau khi cơm nước xong xuôi rồi uống hết sữa dê trong ly, mọi người an vị ở bên lò sưởi nói chuyện phiếm.
Chủ đề của cuộc trò chuyện đều loanh quanh chuyện Hoàng Uyển Thanh xuống nông thôn.
Mà đây cũng là mục đích chủ yếu mà Hoàng Hải Quân đến đồn Kháo Sơn.
Nghe nói dù sao cũng là nghe nói, không chân thật bằng chính tai nghe đương sự kể lại.
Tuy rằng bây giờ đã bước vào tháng ba nhưng ngoài nhà vẫn còn băng tuyết ngập trời, mặc dù đã muộn nhưng bọn họ cũng không sốt ruột ra ngoài đi đến điểm thanh niên trí thức trong thôn mà là cùng đợi, đợi Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương đến.
Hoàng Uyển Thanh nhận được tin tức, biết Hoàng Hải Quân muốn đến nên đêm qua đã đánh tiếng với Trịnh An Quốc, cô ấy và Tần Thanh Man cũng đã dọn dẹp xong xuôi ở điểm thanh niên trí thức vào đêm hôm qua rồi.
Lát nữa lúc đưa Hoàng Hải Quân qua thì mang theo đệm chăn là được.
Đêm qua hai người cũng đã đốt kháng* ở bên kia trước, ống khói vẫn ổn, hôm nay sau khi đưa Hoàng Hải Quân qua lại đốt tiếp thì trong phòng sẽ trở nên ấm áp.
Bên điểm thanh niên trí thức vẫn còn một ít củi, đó là củi do hai anh em Tần Kiến Minh và Lưu Tam Côn lấy của mấy nhà bọn họ trong lúc phạm tội trước đây, không dùng hết nên cũng bị sung vào công quỹ, Tần Thanh Man mượn điểm thanh niên trí thức nên đương nhiên là có thể sử dụng.
“Nha đầu Thanh Man có nhà không?”
Ngay tại lúc mấy người Tần Thanh Man đang nói chuyện phiếm, ngoài sân vang lên giọng của Trịnh An Quốc.
“Có ạ, chú Trịnh, mau vào trong nhà sưởi ấm đi.”
Nghe thấy âm thanh, Tần Thanh Man lập tức đứng dậy, cầm ấy đèn pin ở bên cạnh rồi xốc rèm cửa phòng khách lên, cô không ra ngoài đón mà dùng đèn pin soi đường đi trên mặt đất cho Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương.
Trời lạnh, cô không mặc áo bông nên cũng không ra ngoài đón.
Đều là người cùng một thôn, cũng không cần chú trọng như vậy.
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương cũng không khách sáo, nghe thấy giọng nói của Tần Thanh Man thì lập tức đẩy cửa vào nhà họ Tần.
“Chú Trịnh, chú Tần, mau ngồi bên lò sưởi sưởi ấm đi ạ.”
Sau khi đón Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương vào nhà xong, Tần Thanh Man lập tức tắt đèn pin, sau đó rót nước cho hai người.
Là nước mật ong.
Lúc tiếp khách, bọn họ thích dùng nước mật ong.
“Chú Trịnh, chú Tiền.” Mấy người Sở Sở và Hoàng Uyển Thanh đều đứng lên chào hỏi, bọn họ đều gọi theo Tần Thanh Man, Sở Sở không chỉ nhường chỗ cho khách mà còn dời ghế đi chỗ khác.
“Sở Sở ngoan quá.”
Trịnh An Quốc sờ sờ đầu Sở Sở rồi mới ngồi xuống, tầm mắt cũng dừng trên người Hoàng Hải Quân.
Tuy rằng đây là lần gặp đầu tiên nhưng ông ấy không hề xa lạ với Hoàng Hải Quân.
Trước khi đến nhà họ Tần, Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương cũng đã tìm hiểu tình hình trong thôn rồi, bọn họ rất rõ chuyện gì đã xảy ra ở đồn Kháo Sơn hôm nay, cũng biết cả chuyện Hoàng Hải Quân kịp thời cứu Sở Sở.
“Chú Trịnh, đây là anh trai cháu, anh trai ruột, tên là Hoàng Hải Quân.”
Hoàng Uyển Thanh chủ động giới thiệu đôi bên với nhau.
“Là một chàng trai tốt.” Trịnh An Quốc nhìn thấy vẻ kiên cường chính trực trên khuôn mặt của Hoàng Hải Quân thì vô cùng vừa lòng, khen ngợi một câu.
Hai mươi chín tuổi rồi còn được khen là chàng trai tốt, trái tim Hoàng Hải Quân tràn ngập sự ấm áp, anh ấy cảm thấy người ở đồn Kháo Sơn vừa chất phác lại vừa thiện lương.
“Chú Trịnh, chú Tiền, uống nước đi ạ.”
Tần Thanh Man bưng nước mật ong đến cho Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận