Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 764 -




Trong đám người, phe Chu Kinh Quốc đã sớm sắp xếp nhân viên xong, vội vàng ngưng tiếng nói chuyện lại.
Bởi vì họ biết sắp đến lượt họ ra sân biểu diễn rồi.
“Các đồng chí, qua hai vòng bầu chọn chức vụ chủ nhiệm hội phụ nữ mà không thể có được kết quả, cho nên giờ đây sau khi đã thương lượng, chúng tôi nhất trí với quyết định những nhân viên có mặt ở hiện trường sẽ tham dự bỏ phiếu tuyển cử, chỉ bỏ phiếu một vòng, người nhiều phiếu nhất sẽ chiến thắng.”
Hà Kiến Bạch cũng không có ý định kéo dài nữa, lập tức tuyên bố quyết định.
“Đồng chí Hà Kiến Bạch anh minh.”
Nhân viên mà Chu Kinh Quốc sắp xếp ở trong đám người lập tức hoan hô, trong nháy mắt tiếng hoan hô này đã lôi kéo quần chúng. Lấy công xã làm điểm trung tâm, tiếng hoan hô ngày càng lớn hơn, điều này làm cho người qua đường không biết rõ tình huống không chỉ tò mò lại xem, mà cũng đang trên đường chạy tới hóng hớt.
Nghe được tiếng hoan hô, nhân viên phe Chu Kinh Quốc vui mừng hớn hở.
Sắc mặt Trịnh An Quốc và xã trưởng công xã Phương Minh Kiệt đều có chút u ám, ngay cả phó huyện trưởng Hà Kiến Bạch cũng bởi vì tức giận, mà hai gò má ửng đỏ.
Quá ngông cuồng!
Đám người của hội ủy ban cách mạng này quá ngông cuồng,
Lại dám lợi dụng và kích động quần chúng không biết nội tình ngay tại cuộc tuyển chọn công khai này, đúng là đáng hận.
Hà Kiến Bạch rất tức giận, nhưng ông ta cũng bất lực.
Bây giờ ông ấy cũng giống như bị ép vào đường cùng, chỉ có thể làm theo con đường mà mấy người Chu Kinh Quốc đã thiết lập sẵn.
Tần Thanh Man lạnh nhạt nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, từ khi biết Cao Diệp Phương được nhà họ Chu tiếp nhận, cô đã biết cuộc tổng tuyển cử công xã nhất định sẽ xảy ra vấn đề, mà lúc này vấn đề đã đến rồi.
“Đồng chí Hà Kiến Bạch, quá nhiều người, chúng ta cũng không thể đọc từng phiếu một. Nếu thật sự phải tiến hành theo hình thức đọc phiếu, e là đến lúc trời tối vẫn thống kê chưa xong buổi tuyển cử hôm nay. Theo tôi thấy, cứ trực tiếp giơ tay biểu quyết, chúng ta cử mấy đồng chí đi đếm, cứ áng chừng vậy là được rồi.”
Chu Kinh Quốc đã giành được quyền chủ động ở ván thứ nhất, đương nhiên phải đoạt quyền khống chế ở ván thứ hai.
Ông ta tin rằng sau hai vòng này, cuộc bầu cử hôm nay đã ổn thỏa rồi.
Nếu Hà Kiến Bạch đã nhượng bộ, đề nghị hiện tại của Chu Kinh Quốc cũng có tình có lý, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, kết thúc sớm một chút cũng tốt cho mọi người.
“Đồng chí Hà, vậy phiền ông chủ trì.”
Chu Kinh Quốc xem như đã chiếm được lợi, lại giao quyền chủ trì cho Hà Kiến Bạch.
Trong lòng Hà Kiến Bạch càng không thoải mái, cảm giác mình trở thành con rối bị giật dây. Liếc mắt nhìn chằm chằm Chu Kinh Quốc, Hà Kiến Bạch cầm loa đứng ở phía trước bục chủ trì, ánh mắt trầm lắng nhìn quần chúng hiện trường rồi giơ loa lên.
“Các đồng chí, lựa chọn cán bộ công xã là chuyện thiêng liêng, năm vị đồng chí trên bục chủ trì đều là những đồng chí có năng lực và nhân phẩm tuyệt vời. Có thể có một số đồng chí mọi người chưa từng nghe qua, nhưng bọn họ tuyệt đối phù hợp với tiêu chuẩn tham gia tuyển chọn cán bộ công xã. Tôi hi vọng mọi người nhìn nhận vấn đề về lâu về dài, chọn ra cán bộ công xã mà trong lòng mọi người thật sự muốn chọn.”
Hà Kiến Bạch biết mình nói những lời này chưa chắc đã có tác dụng, nhưng là lãnh đạo được huyện phái tới để giám sát bầu cử cán bộ công xã thị trấn Hồng Kỳ, ông ta nhất định phải lấy quyền giám sát của mình ra.
Đối mặt với những lời này của Hà Kiến Bạch, mọi người rất yên tĩnh.
Tất cả mọi người nghiêm túc nhìn Hà Kiến Bạch, cho dù nội tâm của họ đang suy nghĩ cái gì, lúc này đều dành sự tôn trọng cho Hà Kiến Bạch.
Thật ra cũng không phải ai cũng muốn giúp Chu Kinh Quốc, chẳng qua người xưa có câu ‘Phép vua thua lệ làng’. Dù Hà Kiến Bạch là phó huyện trưởng thì đã sao, dù sao cũng là lãnh đạo trong huyện, ở rất xa bọn họ nên mọi chuyện vẫn do lãnh đạo ở công xã bọn họ định đoạt.
Hà Kiến Bạch nhìn đám người đang im lặng, lập tức hiểu được nguyên nhân.
Trong thời đại đặc biệt này, không ai không sợ ủy ban cách mạng, không ai không sợ bị bắt đi lao động cải tạo, giáo dục lại.
“Các đồng chí, lần cuối cùng bỏ phiếu biểu quyết. Đầu tiên bỏ phiếu cho đồng chí Vi Phàm của đồn Thạch Đầu, đồng ý cho đồng chí Vi Phàm trúng cử chức chủ nhiệm hội phụ nữ xin giơ tay.” Hà Kiến Bạch biết thắng bại chỉ nằm giữa Vi Phàm và Tần Thanh Man, cũng không theo trình tự trước đó để bỏ phiếu, mà ngay lập tức điểm danh Vi Phàm.
Sau khi Hà Kiến Bạch nói xong, đông nghịt người giơ cánh tay lên.
Có thể nói, ngoại trừ đội viên và thôn dân của đồn Kháo Sơn không giơ tay, tất cả mọi người ở đây đều giơ tay.
Đối mặt với cảnh tượng giơ tay đông nghịt, không cần đếm cũng đã biết kết quả như thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận