Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 155 - Giao nộp gia sản, lĩnh chứng kết hôn 2




Cũng may sáng mai Tần Thanh Man định ăn bánh bao [1], cho nên đã sớm dùng bột nở ủ bột, lúc này lấy một ít để nhào, cán ra, rồi cắt thành sợi để nấu lên thành mì.
[1] Tam hợp diện màn thầu: Là một món ăn ngon, được làm từ bột kê, bộ ngô, men nở,...trộn với dầu và các gia vị khác. Chủ yếu được làm chín bằng cách hấp lên.
Rau rừng hái được trên núi vẫn còn một ít, Tần Thanh Man để Sở Sở đi rửa giúp mấy cọng hành lá.
Sau bảy tám phút, một bát mì ngũ cốc nóng hổi hổi đã được làm xong.
Đặt trên sợi mì vàng ruộm là những miếng dồi kho được cắt chỉnh tề, rau tể thái được trần qua nước nóng đến bóng mượt, hành lá xanh mơn mởn, lại tưới thêm lên trên một thìa dầu ớt đỏ tươi, dưới ánh đèn dầu không chỉ tỏa ra mùi hương hấp dẫn, mà màu sắc cũng tươi đẹp đến mức khiến người ta thèm chảy cả nước miếng.
“A Lăng, mau ăn đi.”
Tần Thanh Man đưa mì cho Về Lăng đang ngồi sưởi bên cạnh bếp lò.
“Được.” Vệ Lăng nhận lấy bát mì hấp dẫn rồi bắt đầu ăn.
Sợi mì nóng hôi hổi kết hợp với vị tê cay của ớt, chính là món ăn tốt nhất cho những ngày đông.
Một bát mì to vào bụng, Vệ Lăng được ăn no thoải mái đến hai mắt cũng hơi híp lại, thật sự rất giống với “chú mèo lớn” sau khi được ăn no liền thu hết móng vuốt.
“Anh rể ơi, ăn có ngon không anh?”
Sở Sở vẫn luôn ngồi sát bên cạnh Vệ Lăng, ánh mắt cũng một mực nhìn vào trong bát hắn.
Nhìn tô mì từ lúc còn đầy ắp đến khi nước canh cũng chẳng thừa, ánh mắt lóe lên một tia tiếc nuối, cuối cùng cũng vẫn hỏi ra một câu.
Nghe thấy câu hỏi Vệ Lăng nghiêng đầu mới nhìn thấy ánh mắt tha thiết của đứa nhỏ, liền trầm mặc rồi.
Vừa nãy hắn đặt toàn bộ tinh thần vào Tần Thanh Man cùng với bát mì do Tần Thanh Man đích thân làm, thật sự không chú ý tới đứa nhỏ cũng muốn ăn.
Tần Thanh Man ở một bên cũng nhìn thấy khát khao trong mắt Sở Sở, nở nụ cười, lên tiếng giảng hòa: “Chị lại làm thêm chút nữa, để Sở Sở cũng nếm thử nhé.”
Thực ra cô với Sở Sở mới ăn xong cách đây không lâu, chắc chắc không đến mức đói bụng.
Nhưng Tần Thanh Man cũng từng là trẻ con, cũng biết trẻ nhỏ thấy đồ ăn mới lạ nhất định rất dễ thèm, muốn ăn thử, trong lòng suy nghĩ, định làm thêm một chút để thỏa mãn nguyện vọng của đứa nhỏ.
Sở Sở lại thấy do dự.
Cậu có thể thấy được Vệ Lăng đã ăn no rồi, bây giờ chị gái lại nấu nữa, đoán chừng là nhìn ra mình muốn ăn, mặt đỏ lên, đứa nhỏ kiềm chế lắc lắc đầu, nói: “Chị ơi, em không đói, bụng vẫn no lắm này.”
Đồ ăn trong nhà cậu hiện giờ mặc dù dồi dào, nhưng cần tiết kiệm thì vẫn phải tiết kiệm.
“Chị cũng chưa được ăn mì như thế này bao giờ, cũng muốn ăn thử một lần, chị làm thêm một chút nữa, Sở Sở ăn cùng chị nhá, được không em?” Tần Thanh Man vì đứa nhỏ hiểu chuyện mà chua xót trong lòng, cũng cảnh tỉnh bản thân.
Đời trước cô chưa kết hôn, cũng không có kinh nghiệm nuôi trẻ nhỏ, nên vừa nãy mới không ý thức được mà bỏ qua bản năng bị đồ ăn hấp dẫn của Sở Sở.
Sở Sở nghe thấy Tần Thanh Man cũng muốn ăn, ánh mắt lập tức còn sáng hơn cả đèn dầu ở bên cạnh.
Tiếng trả lời cũng vang dội vô cùng , “Vâng ạ!”
“Vậy Sở Sở lại rửa hành lá giúp chị nhé.” Tần Thanh Man giao việc cho cậu bé làm, cô biết như vậy mới giúp đứa nhỏ thấy thoải mái hơn, cảm thấy trong nhà này cậu vẫn được cần đến.
“Chị, em đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Sở Sở vui vẻ hớn hở tặng cho Tần Thanh Man một cái chào không hề đạt chuẩn chút nào theo kiểu quân đội, thậm chí vì không chuyên nghiệp mà còn đặt ngược lòng bàn tay.
Nhưng cho dù là Tần Thanh Man hay là Vệ Lăng, cũng đều không chỉnh đúng lại.
Mà dùng ánh mắt dịu dàng nhìn đứa nhỏ đang vui vẻ đầy mặt.
Chờ đến khi Sở Sở chạy ra một chỗ trong phòng nhổ hành, Vệ Lăng đặt bát xuống đi đến giúp đỡ Tần Thanh Man, sức lực hắn lớn, so với Tần Thanh Man nhào bột còn thấy nhẹ nhàng hơn.
Tần Thanh Man cũng không ngăn cản Vệ Lăng làm việc, mà thêm củi cho bếp lửa, chuẩn bị nấu nước lần nữa.
Sau đó rửa tay đi thái dồi kho.
“Thanh Man, đơn xin kết hôn đã được sư bộ phê chuẩn, chúng ta có thể lĩnh giấy đăng ký kết hôn rồi.” Vệ Lăng vừa nhào bột, rồi đem lời giữ kín cả đường nói ra.
Dao trong tay Tần Thanh Man trượt một cái, suýt nữa thì cắt vào tay.
Vệ Lăng bị dọa đến vội vàng đặt vắt mì trong tay xuống nắm lấy tay Tần Thanh Man kiểm tra, không thấy vết thương nào mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nghiêm túc tự trách, “Thanh Man, anh xin lỗi, anh không nên nói vào lúc này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận