Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 146 - Xin kết hôn liên tục gặp trở ngại 5




Tiền Tương Dương mượn cơ hội tiết lộ tin tức với Tần Thanh Man: “Hôm qua bắt được người, bí thư liền bảo người đánh bọn họ một trận nhừ tử, mỗi người năm mươi gậy, treo lên đánh, không ẩm ương chút nào.”
Trong đôi mắt to của Tần Thanh Man lập tức vô cùng rạng rỡ.
Cô thích bí thư đại đội như thế này, người có trí tuệ, cũng phân biệt đúng sai.
“Đồng chí Tần Thanh Man, cháu nói muốn xử phạt ba người đó như thế nào, cháu yên tâm, mặc kệ xử phạt như thế nào cũng được, tất cả mọi chuyện chú đều chịu trách nhiệm, ai dám đến cửa nhà cháu gây chuyện nữa, năm sau chú sẽ sắp xếp nhà họ đi làm việc khó làm nhất trong đại đội, chịu vất vả nhất.”
Lúc bọn người Triệu An Quốc đến nhà Tần Thanh Man đã nhận được tin tức biết Tần Thải Vân của nhà Tần Lỗi buổi chiều từng đến làm ầm ĩ, dân quân còn chưa ra mặt đã bị Tần Thanh Man dội một chậu nước rửa chân đuổi người đi rồi.
Cũng bởi vì hành động quả quyết này của Tần Thanh Man, ông ấy quyết định chức vụ chủ nhiệm hội phụ nữ đại đội để cho Tần Thanh Man làm.
Nhưng chức vụ chủ nhiệm hội phụ nữ này không dễ làm, phải quản lý được người.
Đừng thấy phụ nữ nông thôn ở nhà đối với người đàn ông nhà mình muốn gì được nấy, nhưng ở bên ngoài muốn ngang ngược thì rất ngang ngược, thích nhất là phân biệt đối xử, chủ nhiệm hội phụ nữ này nếu không quản lý được người vậy thì chỉ có thể bị dắt mũi đi.
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương không hài lòng với Trịnh Quế Hoa - chủ nhiệm hội phụ nữ hiện tại lắm.
Trịnh Quế Hoa dễ mềm lòng, rất dễ nghiêng về một phía khi có tranh cãi, đây cũng là nguyên nhân có rất nhiều chuyện hai người bọn họ đều không để cho đối phương biết.
Tần Thanh Man liên tục thấy Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương bày tỏ thái độ với mình, lập tức biết được chức chủ nhiệm hội phụ nữ đến lượt mình này đã vững chắc rồi.
Suy nghĩ một chút, cô nói: “Bí thư, chủ nhiệm, ba người Lưu Quân vẫn quá rảnh rỗi, tục ngữ nói “rảnh rỗi sinh chuyện”, cháu cảm thấy chúng ta đừng để sang năm mới sắp xếp việc cho bọn họ, hiện giờ cứ sắp xếp luôn đi ạ.”
“Mùa đông lạnh lẽo này mọi người đều ở nhà miêu đông, có chuyện gì sắp xếp đây?”
Tiền Tương Dương có chút tò mò Tần Thanh Man muốn chỉnh đốn ba người Lưu Tam Côn thế nào, suy nghĩ một chút, ông lại bổ sung một câu: “Đồng chí Thanh Man, hiện tại chỗ này của chúng ta trời đông giá rét, không đào được đất, cũng không gánh được phân, cho dù lên núi đốn củi cũng không được, tuyết quá dày, không chỉ đi đứng không tiện mà củi cũng ướt.”
Tần Thanh Man cười giảo hoạt một cái, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Bí thư, chủ nhiệm, lần này lên núi cháu với đồng chí Vệ Lăng ở xa xa thấy sói, gấu đánh nhau, trận chiến vô cùng dữ dội, con gấu sau cùng bị bầy sói giết chết, bầy sói này đã có một con gấu làm thức ăn, gần đây cũng sẽ không đi săn nữa, trước năm mới đồn chúng ta chắc chắn có thể tổ chức đi săn lần nữa.”
Nghe thấy tin tức làm người ta phấn chấn cả người này, Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương liền xao động.
“Đồng chí Thanh Man, nói thử xem, cháu nói chi tiết chút nữa đi, rốt cuộc tình hình trên núi thế nào.” Trịnh An Quốc thật sự một lòng vì dân, chịu đựng kích động truy hỏi Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man vốn từng bàn bạc với Vệ Lăng sẽ để lộ tin tức cho mọi người, cô cũng không che giấu, trực tiếp nói: “Khu vực bầy sói sinh sống đó thì bọn người Vệ Lăng sẽ vạch ra ranh giới, sau khi mọi người lên núi đừng đi qua đó thì không có nguy hiểm gì, những chỗ khác đủ cho ngài đi săn rồi.”
“Tốt quá rồi, có người quân đội nhân dân hộ tống bảo vệ chúng ta, vậy chúng ta quả thực có thể tổ chức đi săn quy mô lớn lần nữa.”
Trên mặt Tiền Tương Dương cũng đều là sự phấn khởi.
Sắp sang năm rồi, nhà nhà đều mong chờ chia thêm chút thịt, trước năm mới lên núi đi săn lần nữa vẫn luôn là mong đợi của mọi người.
“Chúng ta có thể dùng chuyện đi săn lần này xử phạt ba kẻ trộm Lưu Quân đó.” Tần Thanh Man đón lấy đưa ra chủ ý.
“Xử phạt thế nào?” Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương cũng hết cách liên kết cả hai vấn đề này lại.
Sắc mặt Tần Thanh Man lạnh lùng, nói: “Chẳng phải bọn họ quá rảnh sao, vậy thì để bọn họ đừng rảnh nữa, để cho bọn họ đi sửa hàng rào của từng nhà từng hộ, đao cụ lên núi toàn bộ thu lại cho bọn họ mài, cứ ở chỗ thanh niên trí thức, để người ta nhìn lúc bọn họ mài dao đừng làm mình bị thương, cũng đừng làm người khác bị thương.”
“Cái chủ ý này tốt, quả thực bận rộn không rảnh nên suy nghĩ chuyện xấu vớ vẩn.”
Tiền Tương Dương đồng ý đề nghị của Tần Thanh Man, nhưng ông ấy tin tưởng Tần Thanh Man không thể tùy tiện bỏ qua cho ba người Tần Kiến Minh như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận