Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 252 - Thâm tình quyến luyến 6




Tần Thanh Man đã ngủ, Vệ Lăng lại mở mắt nhìn trần nhà trong bóng tối lộ ra nụ cười.
Quan hệ giữa hắn và vợ lại tiến thêm một bước nữa.
Tuy chịu giày vò nhưng lại khiến hắn vô cùng an tâm.
Ngày thứ hai, gia đình ba người cùng thức dậy, một lợi ích của buổi tối đi ngủ sớm chính là trời vừa sáng đã dậy.
Còn là kiểu hoàn toàn tỉnh táo.
"Chuyện của em." Sở Sở kêu thảm một tiếng nhìn chăn của Tần Thanh Man và Vệ Lăng, hôm qua cậu thích thú mong đợi câu chuyện, kết quả đợi mãi đợi mãi mí mắt đánh nhau, nghĩ là chỉ nhắm mắt hai phút, kết quả hai phút này hơi dài, mở mắt lần nữa đã là ngày thứ hai rồi.
Lỗ chết rồi!
Tần Thanh Man và Vệ Lăng đã tách tay chân quấn vào nhau ra lúc Sở Sở lên tiếng.
Tuy vẫn cùng trong một ổ chăn nhưng không có bất cứ dị thường nào.
"Chị, không được, hôm nay chị phải bù câu chuyện cho em." Sở Sở giở trò ăn vạ, cậu kéo chăn của mình, nhào tới chỗ Tần Thanh Man.
"Bản thân em không có tiền đồ ngủ trước, oán trách ai chứ, em đừng ăn vạ chị, không liên quan gì tới chị." Tần Thanh Man rất có kinh nghiệm đối mặt với sự nhào tới của Sở Sở, lăn vòng, cuộn chăn lăn, sau đó tránh đi.
Dù sao giường cũng lớn, đủ cho hai chị em họ lăn trên giường.
"Chị, hôm qua chị không gọi em." Sở Sở chưa nhào tới Tần Thanh Man vội vàng quay lại dùng chăn bọc người lại rồi mới nhào tới Tần Thanh Man.
Tuy trong phòng ấm áp nhưng rời khỏi chăn vẫn hơi lạnh.
Tần Thanh Man sao có thể để Sở Sở chỉ trích, phân bua nói: "Chị gọi rồi, chỉ là em ngủ quá say, gọi cũng không dậy." Hôm qua quả thật cô đã gọi, chỉ là gọi khẽ, sau vài tiếng thấy Sở Sở ngủ say còn giúp cậu kẹp chăn.
"Thật...thật sao?"
Sở Sở không nhào tới chỗ Tần Thanh Man nữa, mà chột dạ lại mất tự tin nhìn Vệ Lăng.
"Đúng vậy, anh làm chứng." Vệ Lăng ngồi dậy chứng minh, đồng thời lấy quần áo bên cạnh bắt đầu mặc.
"A Lăng, buổi sáng lạnh, mặc áo len vào." Tần Thanh Man nhìn áo sơ mi trên người Vệ Lăng liền cảm thấy lạnh, không nhịn được dặn dò một câu.
"Anh biết rồi." Vệ Lăng gật đầu.
"Anh rể, cơ thể anh đẹp thật." Sở Sở bọc chăn ngưỡng mộ nhìn cơ thể rắn chắc dưới áo sơ mi của Vệ Lăng, dáng người của anh rể cao lớn, mặc áo sơ mi lên người chỉnh chu lại chắc nịch, thật đẹp.
Vệ Lăng đối mặt với sự ngưỡng mộ của Sở Sở, anh xoa đầu cậu bé: "Đợi em lớn lên xíu nữa, anh sẽ dẫn em rèn luyện, từ đó cơ thể của em cũng có thể rắn chắc khỏe mạnh giống anh." Quả thực hắn có ý rèn luyện cậu.
Thể chất của Sở Sở yếu hơn đứa trẻ bình thường, đợi sau này đủ dinh dưỡng, rèn luyện thêm một xíu mới có thể giống như người bình thường.
"Được, sau này em cũng muốn tuyệt giống như anh rể." Sở Sở cười tươi như hoa.
"Dậy thôi, hôm nay chúng ta làm đèn băng." Tần Thanh Man nhìn một lớn một nhỏ trò chuyện, trong mắt đều là dịu dàng, trời sáng rồi, cô cũng không định ngủ nướng, nói thật, nếu Vệ Lăng không ở nhà, chắc chắn cô muốn ngủ nướng cùng Sở Sở hai tiếng nữa mới dậy.
Mùa đông, dậy sớm cũng đói sớm, ngủ mới có thể giảm thiểu tiêu hao.
Sở Sở vừa nghe hôm nay làm đèn băng, cũng không cảm thấy lạnh nữa, trực tiếp bò dậy.
Vẫn là Vệ Lăng xuống giường trước, hắn đi tới phòng khách nhóm lửa lên, lúc đợi phòng khách ấm áp lên, hắn còn dùng xẻng múc tro dưới lò ra, Sở Sở nhận lấy tro đi dọn chuồng ngỗng cho hai con ngỗng.
Tro có rất nhiều tác dụng, vừa có thể quét dọn phân trong chuồng ngỗng, cũng có thể sát trùng tiêu độc.
Dọn dẹp chuồng ngỗng xong, thằng bé quét tro và rác lại với nhau rồi bưng đến góc vườn rau ở hậu viện chất đống, mùa xuân năm sau có thể thành phân bón thượng hạng.
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ trong nhà đang bận rộn, đợi Tần Thanh Man thức dậy, nước nóng trong ấm nước cũng sôi rồi.
Có thể rửa mặt được rồi.
Rửa mặt xong, cả nhà cùng nhau nấu bữa sáng.
Cá hầm hôm qua vẫn còn, sáng nay Tần Thanh man định làm mì ăn, làm mì là tiện lợi nhất, không cần dậy men lâu lắm, sau khi nhào xong đặt bên lò dậy nửa tiếng là được.
Sở Sở móc ra ít dưa chua từ trong vò.
Ăn mì kèm chút đồ chua vừa khai vị vừa ngon, đối với người ở đây như họ mà nói, bữa nào cũng không tách khỏi dưa chua.
"Chị, hôm nào chúng ta gói há cảo ăn đi!"
Lúc Sở Sở rửa dưa chua, ngửi được mùi chua của dưa chua, hoài niệm há cảo từng ăn khi mẹ còn sống, từ khi cha mẹ mất, nhà cậu đã rất lâu không ăn há cảo rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận