Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 445 -




Những lời cần nói hai người đã nói với nhau lúc trước rồi, những gì không cần nói rõ cũng đều ở trong ánh mắt.
"Vợ ơi, tối nấu cơm anh nhé, anh về nhà ăn." Vệ Lăng đã có nhà rồi, đương nhiên sẽ không muốn tiếp tục ăn cơm trong nhà ăn của sư bộ nữa.
" Vâng ." Tần Thanh Man nhìn Vệ Lăng nở nụ cười.
Vệ Lăng rốt cuộc cũng quay người mở cửa xe chui vào buồng điều khiển, xe đã nổ máy được một lúc lâu, bây giờ đã có thể lái rồi, nhưng hắn cũng không lái xe đi ngay lập tức, mà từ trong phòng điều khiển túm được một nắm lông xù đen sì sì đưa cho Tần Thanh Man.
Cũng không biết nhóc sói con đã chui qua khe hở lên xe từ lúc nào.
"Nhóc ấy, nghịch ngợm quá đi thôi." Tần Thanh Man dùng ngón tay chỉ chỉ lên đầu nhóc sói con, nở nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa vui vẻ, trong nhà có thêm một nhóc sói con, bất kể là Sở Sở hay Vệ Lăng đều có vẻ hoạt bát hơn một chút.
"Vợ ơi, anh đi đây."
Vệ Lăng nói câu đó xong, xe liền chậm rãi đi ra khỏi sân.
Cổng nhà họ Tần được làm rất rộng, xe Jeep đi vào trong sân cũng không phải việc gì khó khăn cả.
"Thanh Man, Vệ Lăng nhà cháu đi làm đấy hả?" Xe Jeep ở trong sân nhà Tần Thanh Man sớm đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người trong đồn, mới sáng sớm đã có người cố ý hoặc vô tình đi ngang qua, chỉ để nhìn xe Jeep nhiều thêm một lượt.
Đặc biệt là đám trẻ con.
Đầu năm này xe cũng không có nhiều, đừng nói là ở đồn Kháo Sơn, cho dù trên thị trấn Hồng Kỳ cũng có rất ít xe, cho nên trong đồn Kháo Sơn xuất hiện một chiếc xe khiến cho mọi người vừa hiếu kỳ vừa hâm mộ, chỉ muốn cách gần gần một chút để nhìn xem.
Đám trẻ con trong đồn nếu không phải vì sợ bộ quân trang mặc trên người Vệ Lăng, bọn nhóc đã muốn trèo lên trên xe Jeep, đem toàn bộ trên dưới cái xe cẩn thận sờ hết một lượt.
Còn không phải sao, xe của Vệ Lăng vừa mới rời đi, đã có người đến chào hỏi Tần Thanh Man.
"Thím, chào buổi sáng."
Tần Thanh Man chào lại người vừa mới chào hỏi mình.
"Con bé Thanh Man, cháu đã ăn chưa?" Lời chào hỏi của những người trong đồn đều vô cùng chất phác, giản dị.
"Thím ơi, cháu ăn rồi, bên ngoài trời lạnh, hay là thím vào trong nhà ngồi một chút đi." Tần Thanh Man khách sáo mời, đương nhiên, đây cũng chỉ là lời khách sáo, cô biết rằng đối phương sẽ không đến nhà mình ngồi vào giờ này đâu.
Bởi vì người dân nông thôn bình thường một ngày chỉ ăn có hai bữa, nhà bọn họ đã ăn cơm rồi, nhưng nhà người khác bây giờ mới bắt đầu làm bữa sáng.
"Thôi, Thanh Man à, nhà thím vẫn còn chưa ăn sáng đây, thím phải về nhà nấu cơm cho cha con mấy người bọn họ đã, đời này đúng là thiếu nợ bọn họ mà." Thím ở trong đồn cười nói chuyện với Tần Thanh Man mấy câu rồi trở về nhà.
Mấy đứa nhỏ đang nhấp nhô nhìn ngó cũng không ngừng vẫy tay với Sở Sở.
"Chị ơi."
Sở Sở nhìn về phía Tần Thanh Man, cậu muốn cùng Tam Mộc và mấy bạn nhỏ khác ra ngoài chơi.
"Đi chơi đi." Tần Thanh Man cũng không ngăn cản Sở Sở chơi đùa với những bạn nhỏ khác trong đồn, chỉ dặn dò một câu, "Đừng chơi ở bờ sông, cũng đừng đi những nơi nguy hiểm, chơi xong thì nhớ về nhà sớm một chút."
"Em biết rồi, chị ạ." Sở Sở nhảy cẫng lên rồi chạy về phía mấy đứa Tam Mộc, kết quả chạy được mấy bước lại quay đầu lại do dự nhìn nhóc sói con đang ở trong lòng Tần Thanh Man, cậu biết nhóc sói con cũng muốn đi ra ngoài chơi.
"Nhóc cũng muốn đi sao?"
Tần Thanh Man cúi đầu nhìn nhóc sói con ở trong lòng.
Cũng không biết có phải do nhóc sói con nghe hiểu lời Tần Thanh Man nói hay không, không ngừng nhẹ giọng kêu hú hú, đuôi sói cũng sắp vẫy tít thành đuôi chó rồi.
Buổi sáng không chỉ riêng mấy người Tần Thanh Man ăn sáng, mà nhóc sói con cũng đã được uống sữa dê rồi.
Cho nên tất cả mọi người trong nhà họ Tần hiện tại đều đang trong trạng thái ăn no uống đủ.
"Chị ơi, em có thể mang theo Đô Đô đi chơi cùng mình không chị?" Từ lần trước sau khi Sở Sở lén lút mang theo nhóc sói con ra ngoài, sau đó mấy ngày cậu bé đã dẫn theo nhóc sói con chạy vòng vòng ở trong sân, thỉnh thoảng sẽ ra khỏi cổng chạy mấy bước ở trong đồn.
Cho nên bây giờ nhóc sói con không chỉ có chút quen thuộc với mọi thứ bên trong đồn, mà đến cả mấy bạn nhỏ như Tam Mộc cũng đã chơi đến quen thuộc với nhóc sói con rồi.
Tần Thanh Man nhìn nhóc sói con đang không ngừng vẫy đuôi với mình, rồi lại nhìn qua khuôn mặt tràn đầy mong chờ của Sở Sở một chút, dặn dò nói: "Cách xa nhà chú Vĩnh Phúc ra một chút, đừng để Đô Đô đụng phải chó săn trong đồn."
"Chị ơi, em biết rồi, chị yên tâm, em đảm bảo sẽ trông Đô Đô thật tốt."
Sở Sở vui vẻ nhận lấy nhóc sói con từ trong tay Tần Thanh Man, sau đó chạy về phía Tam Mộc và mấy người bạn nhỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận