Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1004 -




Một cơn gió thổi qua không chỉ cuốn theo cỏ xanh dưới mặt đất mà còn làm mùi máu tanh lan ra.
Trận này chiến đầu từ lúc bình minh vừa ló rạng đến khi mặt trời treo trên đỉnh đầu mới kết thúc.
Lúc Vệ Lăng dừng lại, người anh không chỉ đầy máu tươi mà con ngựa dưới thân cũng đã nằm rạp dưới đất, lúc anh chiến đấu, ngựa của anh cũng phải chiến đấu.
Vệ Lăng sức cùng lực kiệt chống đôi tay đầy vết đao chém xuống bùn đất, chống đỡ người thở hổn hển.
Anh không nhớ mình đã giết bao nhiêu người, cũng không biết trúng bao nhiêu vết đao, nhưng anh chiến đấu mãi đến khi anh là người duy nhất còn đứng giữa chiến trường.
Vệ Lăng không quay đầu lại, chỉ chậm rãi đứng dậy hô to: “Phương Hồng Quân.”
… không có tiếng trả lời.
“Phương Hồng Quân!” Tiếng Vệ Lăng lại vang lên.
Vẫn không có tiếng trả lời, anh im lặng một chốc rồi đổi tên: “Bạch Ái Quốc…” Một lúc sau, tiếng Vệ Lăng lại vang lên: “Bạch Ái Quốc.” Anh gọi tên mỗi đồng đội hai lần.
“Thạch…”
“Có! Khụ khụ khụ khụ…” Khi Vệ Lăng chưa hô xong cái tên thì ba thì đột nhiên có âm thanh trả lời yếu ớt mà kiên định vang lên, tiếng sột soạt cũng vang lên sau lưng anh.
Vệ Lăng quay đầu thì thấy Bạch Ái Quốc máu me đầy người, khó khăn lấy đao chống người bò từ đưới đất lên.
Bạch Ái Quốc có cái chân cong vòng mất tự nhiên vì đã gãy.
“Đội trưởng, tôi vẫn chưa chết.” Bạch Ái Quốc mỉm cười với Vệ Lăng, khuôn mặt đầy máu, chỉ có hàm răng trắng tinh.
“Thạch Dũng Quân!” Vệ Lăng khẽ gật đầu với Bạch Ái Quốc rồi gọi tên của đồng đội khác.
Anh có thể nghe thấy không ít tiếng thở yếu ớt cùng tiếng kêu đau đớn vang lên trong bụi cỏ, nhưng anh không chắc đâu là tiếng động của đồng đội mình.
Đây là trận chiến bằng vũ khí lạnh, chỉ cần không một nhát mất mạng thì không có quá nhiều người chết, nhưng nếu không được cứu chữa kịp thời cũng có thể mất máu nhiều quá dẫn đến tử vong.
Thế nên vừa đánh xong, Vệ Lăng vội vàng tìm kiếm đồng đội của mình ngay.
Gọi tên là cách nhanh nhất để xác định vị trí đồng đội, xác định xem họ còn sống không.
“Thạch Dũng Quân!” Vệ Lăng lại gọi to tên lên, anh mong đồng đội còn sống không chỉ có một mình Bạch Ái Quốc.
“Đội trưởng, đây… chưa chết… tôi chưa chết.”
Có một cánh tay đầy máu giơ lên giữa bụi cỏ, dù Thạch Dũng Quân chưa thể đứng dậy nhưng đã giơ tay thể hiện sự tồn tại của mình.
Tâm trạng của Vệ Lăng tốt hơn, tiếp tục gọi tên, cuối cùng có sáu người trả lời anh, ba người còn lại không hề lên tiếng, nói cách khác, có lẽ ba người này đã hi sinh.
Vệ Lăng nghiêm mặt dẫn đồng đội đến nơi an toàn rồi mới lấy túi sơ cứu ra băng bó cho bọn họ.
Dù đồng đội còn sống hay đồng đội đã chết, chỉ cần anh chưa chết thì anh phải đưa bọn họ về nước, về nhà.
“Đội trưởng, anh băng… băng cho mình đi.”
Mấy người Bạch Ái Quốc tựa vào nhau, có người bị thương ở chân, có người bị thương ở tay, có người bị đâm trúng bụng trúng mắt, nhưng bọn họ vẫn kiên cường sống đến phút cuối cùng.
Lúc này Vệ Lăng đang băng bó cho Thi Kiến Quốc, nghe đồng đội bảo băng cho mình, anh do dự một lúc rồi gật đầu.
Bây giờ chưa đến lúc thắng lợi hoàn toàn nên không thể khinh thường.
Dù anh muốn đi tìm ba đồng đội không trả lời mình ngay, nhưng cuối cùng anh vẫn băng bó cho mình trước.
Vết thương trên người anh cũng không ít, dù tránh được những chỗ nguy hiểm nhưng máu chảy từ vô số vết thương rất nhiều, không thể để máu chảy nữa, mất máu quá nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của anh.
Kiếp trước Vệ Lăng có kinh nghiệm phong phú trên chiến trường, nhanh chóng băng bó kỹ cho mình, tìm nước và lương khô chia cho đồng đội, sau đó vừa ăn thịt khô vừa tìm khắp chiến trường: “Tề Quân… Phương Hồng Quân… Lục Tân Vinh…”
Anh vừa tìm kẻ địch trên mặt đất vừa gọi tên những đồng đội chưa đáp lại.
Trả lời tiếng gọi của Vệ Lăng chỉ có tiếng kêu rên của kẻ địch.
Anh đã giết rất nhiều người, nhưng có những kẻ vẫn chưa chết, chỉ mất sức chiến đấu thôi.
Ngôn ngữ hai bên không giống nhau, nhưng những kẻ địch nằm dưới đất lại nhìn Vệ Lăng bằng ánh mắt mong mỏi.
Bọn họ mong được cứu chữa.
Vệ Lăng không đáp lại mà chỉ có gắng tìm đồng đội của mình, cuối cùng anh tìm thấy hai thi thể của Phương Hồng và Lục Tân Vinh, hai chiến sĩ trẻ đã hoàn toàn hi sinh trong trận chiến này.
Vệ Lăng vuốt mắt Lục Tân Vinh lại, anh nhớ lời cuối cùng Lục Tân Vinh nói với anh: Đội trưởng, từ khi theo anh ra nước ngoài, tôi chưa từng nghĩ có thể sống sót quay về.
“Lục Tân Vinh, cậu yên tâm, chỉ cần Vệ Lăng tôi không chết thì tôi sẽ đưa các cậu về nhà, không để các cậu thành dã quỷ tha hương nơi đất khách quê người.” Vệ Lăng nâng Lục Tân Vinh lên, anh muốn đưa đồng đội về tập hợp với các đồng đội khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận