Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 333 -




Tay chân Sở Sở không bị tổn thương, sau khi có người nhận ra bọn họ, cậu đi tới bên người Tần Thanh Man ôm chặt lấy chân cô, chân của chị gái rất ấm áp, cũng là chỗ dựa của cậu.
Tầm mắt của cậu bé quét qua đám người ở trước mặt, dường như đều là những khuôn mặt xa lạ, nhưng cậu cũng nhìn thấy được một vài gương mặt thân quen.
Đó chính là một nhà cậu mợ.
Có thể vừa nãy thực sự ầm ĩ quá lớn, người một nhà Vạn Minh Tích lại là những người đầu tiên chạy đến xem náo nhiệt, hơn một năm không gặp Tần Thanh Man và Sở Sở, người nhà này cũng không hề nhận ra.
Không nhận ra người cũng không lập tức tránh đi.
Lúc này nghe thấy có người nói ra thân phận của Tần Thanh Man và Sở Sở, người nhà này vô cùng kinh hãi, lập tức muốn tránh mặt, kết quả thị lực của Ngô Viễn Minh khá tốt, liếc mắt một cái đã nhận ra Vạn Lương - thư ký của mình.
Khi tầm mắt của Ngô Viễn Minh quét đến Vạn Lương, Vạn Lương cũng trông thấy Ngô Viễn Minh.
Hai mắt đối diện nhau, Vạn Lương cho dù muốn chạy cũng không có cách nào chạy đi được.
Tần Thanh Man bên này vừa để lộ ra thân phận, Lưu Hoà Xương đang đỡ Ngô Viễn Minh bị dọa đến mức run rẩy buông cánh tay Ngô Viễn Minh mà mình đang đỡ ra, gã thực sự bị Vệ Lăng giải quyết đến phát sợ rồi, không dám chọc vào.
Người khác không biết chỗ dựa của Tần Thanh Man, nhưng gã lại rất rõ ràng.
Vừa sợ hãi, vừa do dự, buông Ngô Viễn Minh ra, nhưng Lưu Hoà Xương cũng là người có mắt nhìn, nếu như không có lý do để rút lui, Ngô Viễn Minh nếu như xảy ra chuyện thì thôi, còn nếu sau khi không có chuyện gì rồi nhất định sẽ mượn việc công báo thù riêng với gã.
Con ngươi Lưu Hoà Xương gian xảo xoay chuyển, trong khoảnh khắc buông tay Ngô Viễn Minh ra cố ý trượt chân.
Gã ngã nhào trước.
Từ người ngoài nhìn vào, gã buông cánh tay Ngô Viễn Minh ra giống như là phát hiện ra nguy hiểm liền trước tiên buông tay để không làm liên lụy đến Ngô Viễn Minh.
"Ái ui…"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Lưu Hoà Xương ngã nhào trên mặt đất.
Gã vừa ngã, Ngô Viễn Minh cũng bị ảnh hưởng mà lảo đảo cả người, Vạn Lương là thư ký của Ngô Viễn Minh, đã quen thói nịnh bợ, nhìn thấy Ngô Viễn Minh gặp nguy hiểm, phản ứng bản năng của thân thể còn nhanh hơn đại não liền xông ra.
Sau đó kịp thời đỡ lấy Ngô Viễn Minh đang suýt chút nữa thì bị ngã.
Ngô Viễn Minh được Vạn Lương đỡ, rốt cuộc cũng ổn định được trơn trượt dưới chân, vào giờ khắc này toàn bộ tinh thần của ông ta đều đang tập trung vào Ngô Vệ Dân bị đánh đến rên rỉ thê thảm, căn bản không để ý đến Lưu Hòa Xương đang bị ngã sấp mặt.
Lưu Hoà Xương là chủ tịch công đoàn của nông trường, cũng có rất nhiều người phải nhìn sắc mặt của gã mà làm việc.
Trong đám người có người nhìn Lưu Hoà Xương té ngã, nhanh chóng đi tới đỡ dậy.
Lưu Hòa Xương ngã không nặng chút nào, cái ngã của gã chính là chiêu trò mà gã cố tình bày ra, đương nhiên sẽ chọn chỗ nào tuyết đọng mềm xốp rồi mới nhào lên, cho nên cái ngã này không hề bị thương.
Không bị thương thì không bị thương, nhưng gã không muốn đối mặt với Tần Thanh Man.
Nhanh chóng bắt lấy người đỡ mình dậy ra hiệu đối phương đỡ mình rời khỏi hiện trường.
Gã có dự cảm, chuyện hôm nay nếu gã dính dáng vào, chưa nói đến việc không gánh nổi, mà đến cái công việc ở nông trường này của gã cũng mất luôn, nhân viên địa phương làm sao dám thách thức với người của quân đội, huống chi bọn họ căn bản còn là người đuối lý.
Đám người này của bọn họ chẳng sạch sẽ được bao nhiêu trong lòng cũng tự biết rõ.
Không tra thì thôi, nếu thật sự muốn tra xét, là phân hay là bùn chắc chắn sẽ rõ ràng. Nếu nghiêm trọng hơn, đoán chừng còn phải ngồi tù, thậm chí còn có khả năng sẽ bị xử bắn.
Lưu Hoà Xương nghĩ tới lai lịch của mình, trên trán mồ hôi lấm tấm toát ra.
Liên tục nhỏ giọng thúc giục người đỡ mình mau chóng dìu mình rời đi, náo nhiệt của Tần Thanh Man gã không dám xem, cũng không dám tham dự.
Về phần Ngô Viễn Minh, người này cũng chẳng có chỗ nào sạch sẽ hơn mình là bao, chỉ riêng thằng con suốt ngày đi gây chuyện kia thôi, đã chính là cái thóp sáng choang. Hôm nay, nói không chừng hai cha con họ đều bị một vố đau.
Lưu Hoà Xương nghĩ rất rõ ràng, rút lui cũng rất trơn tru dứt khoát.
Nhân lúc nhóm người vẫn còn chưa kịp phản ứng, mượn cớ bị thương trong chốc lát liền chạy mất dạng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận