Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 763 -




Thị trấn Hồng Kỳ có mười sáu đại đội sản xuất, đội viên của mười sáu đội cộng thêm đội viên trực thuộc sản xuất, tối thiểu cũng vài trăm người. Nhiều người như vậy, làm sao có thể bỏ phiếu bằng nhau được, bằng nhau thì trông giả quá.
Đúng là giả.
Bởi vì trước hôm nay, dù là Trịnh An Quốc hay là Chu Kinh Quốc, đều đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị.
Thời kỳ đặc biệt, tuyệt đối không thể phá vỡ cân bằng thế lực của công xã.
Nếu để chức vụ chủ nhiệm hội phụ nữ là người của Chu Kinh Quốc, vậy thì về sau thị trấn Hồng Kỳ tuyệt đối sẽ không an ninh như thị trấn Hồng Kỳ hiện giờ. Có thể sẽ giống như những thị trấn khác, khắp nơi toàn là những nhân viên của hội ủy ban cách mạng đang quơ tay múa chân.
Cho nên Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương âm thầm ra tay, không ngờ Chu Kinh Quốc cũng không ngồi yên trên đài câu cá.
Vốn dĩ Chu Kinh Quốc định thỏa hiệp cho Tần Thanh Man được bầu làm chủ nhiệm hội phụ nữ nhưng kết quả Tần Thanh Man đã liên tiếp nhiều lần không nể mặt ông ta.
Đầu tiên là chuyện Triệu Thiên Thành cầu hôn làm cho ông ta mất mặt, sau đó lại có bối cảnh của Cao Diệp Phương giúp đỡ. Cứ như vậy, Chu Kinh Quốc bắt buộc phải nắm lấy toàn bộ quyền lực của công xã.
Đương nhiên Chu Kinh Quốc hy vọng công xã cũng nổi tiếng như ủy ban cách mạng huyện.
Phương Minh Kiệt bỏ phiếu trống đã nằm trong dự đoán của ông ta, chỉ cần Phương Minh Kiệt bỏ phiếu trống ở bên mình thì nhất định cũng sẽ bỏ phiếu trống ở bên Trịnh An Quốc. Mấy ngày nay Chu Kinh Quốc đã sớm giao lưu tình cảm với các đội trưởng của đại đội sản xuất, vì thế mới xuất hiện cảnh tượng cuộc bỏ phiếu kín lần hai lại đi vào bế tắc.
“Đồng chí Hà, chuyện này tính thế nào?”
Phương Minh Kiệt nhận ra điều kỳ lạ, lập tức biết tình huống không đúng, có thể mình đã bị gài bẫy.
Có thể thấy sắc mặt Hà Kiến Bạch rất khó coi, nhưng vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Đương nhiên ông ta cũng không hi vọng thế lực Chu Kinh Quốc trở nên lớn mạnh ở công xã. Vốn dĩ còn muốn tổ chức cuộc tuyển cử bình thường, không ngờ lại ngang ngửa nhau tận hai lần liên tiếp. Cứ như vậy, làm sao bọn họ có thể chọn đây.
“Đồng chí phó huyện trưởng, mọi chuyện đã đến nước này, ông xem như này có được không? Nếu cán bộ công xã là do nhân dân tuyển chọn, vậy chúng ta cứ để người dân có mặt ở đây tham dự tuyển cử một lần. Làm vậy, cam đoan tuyệt đối công bằng công chính, không có người có dị nghị.” Chu Kinh Quốc tính toán rất lâu, rốt cuộc cơ hội cũng đã đến nên lập tức lên tiếng.
Ông ta là người của ủy ban cách mạng công xã, đừng nói là có quyền phát biểu ở trường hợp này, cho dù là cuộc họp ở huyện cũng có thể phát biểu.
Đối mặt với đề nghị của Chu Kinh Quốc, vẻ mặt Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương đều cực kỳ nghiêm túc.
Quần chúng vây xem vừa thấy phần lớn đều là người mà Chu Kinh Quốc đã sắp xếp sẵn, bầu phiếu như vậy mà có thể công bằng mới là lạ.
“Đồng chí phó huyện trưởng, chúng ta đã trải qua đợt bỏ phiếu công khai từ cán bộ công xã, cũng đã trải qua đợt bỏ phiếu kín thứ hai từ đại đội sản xuất. Bây giờ chỉ có thể lấy phiếu bầu của dân chúng ở hiện trường, đó là cách nhanh nhất, cũng công bằng nhất, thuận tiện nhất. Mong ông thận trọng cân nhắc về đề nghị của tôi.”
Bề ngoài thì Chu Kinh Quốc đang cho phó huyện trưởng Hà Kiến Bạch này đường lui nhưng thật ra ông ta đang ép Hà Kiến Bạch nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đây vốn là đường lui mà ông ta đã sắp xếp sẵn, nắm chắc phần thắng.
“Đồng chí Hà, trời đang rất lạnh, mọi người ở bên ngoài thêm một phút là thêm một phần nguy hiểm do giá rét. Tôi cảm thấy đề nghị của đồng chí Chu Kinh Quốc không có vấn đề gì. Hay là chúng ta mời quần chúng ở hiện trường bỏ phiếu đi.”
Lần này người lên tiếng Giang Nguyên Khôi, đội trưởng dân binh. Vị trí của ông ấy không chỉ có thể quản lý dân binh công xã, cũng có thể quản lý dân binh của các thôn các đồn.
Vốn dĩ nhà họ Giang bởi vì chuyện của Triệu Thiên Thành và Cao Diệp Phương mà trở thành oan gia.
Nhưng oan gia chỉ là oan gia về mặt con cái, còn về mặt lợi ích thì cả hai bên bị trói buộc rất chặt, không phải bởi vì không liên hôn là có thể giải tán. Giang Nguyên Khôi, nhà họ Giang rất bất mãn với nhà họ Chu và nhà họ Triệu, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn không thể trở mặt.
Nếu ông ấy trở mặt cũng có nghĩa là lợi ích của bản thân bị tổn hại.
Rơi vào đường cùng, cho dù Giang Nguyên Khôi bất mãn với Chu Kinh Quốc cũng phải đứng về phía Chu Kinh Quốc. May mắn là đêm qua Chu Kinh Quốc đã đến nhà ông ấy hứa hẹn không ít lợi ích, nên hôm nay ông ấy mới đứng ở phía sau Chu Kinh Quốc mà phất cờ hò hét.
Hà Kiến Bạch liên tiếp bị hai nhân vật có quyền ở công xã là Chu Kinh Quốc và Giang Nguyên Khôi ép buộc, cho dù ông ta không hài lòng đi nữa cũng phải tỏ thái độ. Cho dù biết quần chúng ở hiện trường bỏ phiếu có thể sẽ tồn tại mờ ám cũng không có cách nào khác.
Ai bảo đây là thời kỳ đặc biệt, ai bảo lực lượng của ủy ban cách mạng toàn quốc vô cùng lớn mạnh.
“Xem ra chỉ có thể như vậy.” Hà Kiến Bạch bất đắc dĩ thỏa hiệp, sắc mặt của Phương Minh Kiệt và Trịnh An Quốc cũng trở nên u ám.
“Các đồng chí, mọi người yên lặng một chút, chúng tôi đã thương lượng ra biện pháp mới cho việc tuyển cử.”
Hà Kiến Bạch cảm thấy nếu đã đưa ra biện pháp giải quyết, vậy thì không cần phải kéo dài nữa, kéo dài đi nữa cũng không thể đưa ra biện pháp tốt hơn cách của Chu Kinh Quốc đề ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận