Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1029 -




Sói con do nhà cậu nuôi nấng, cậu bé rõ ràng biết năng lực của sói con.
Hoàng Hải Quân cũng thấy rõ ràng, thấy Sở Sở nghiêm túc như thế, anh ấy cũng nghi ngờ sói con vào trong nhà họ Vệ: “Tiểu Trương, cậu xem....” Anh ấy biết cảnh vệ viên không thể làm chủ được, chỉ có thể nhắc nhở anh ấy vào trong xin chỉ thị.
Nếu Sở Sở lên tiếng, cảnh vệ viên chắc chắn sẽ không tiếp tục vào xin chỉ thị của Chu Tĩnh Nhã.
Nhưng Hoàng Hải Quân đã lên tiếng.
Trước hết không nhắc đến chức vụ của Hoàng Cao Minh thì cấp bậc của Hoàng Hải Quân trong quân đội cũng không thấp, cảnh vệ viên suy nghĩ vài giây rồi gật đầu: “Đồng chí Hải Quân, các anh chờ một chút, tôi vào xin chỉ thị của đồng chí Chu.”
“Đồng chí tiểu Trương, vất vả cho cậu rồi.” Hoàng Hải Quân biết chỗ khó xử của cảnh vệ viên, vì vậy không hề làm khó người khác, lời nói cũng khách sáo.
“Đồng chí Hải Quân, không vất vả, đây là chuyện tôi nên làm.” Cảnh vệ viên khách sáo vài câu liền vào nhà họ Vệ.
Hoàng Hải Quân dẫn người chờ trong sân nhà họ Vệ, là quân nhân, thật ra anh ấy biết trên lầu hai có đôi mắt đang nhìn vào trong sân, chỉ là chủ nhân không nói lời nào, anh ấy cũng coi như không biết.
“Sở Sở, Đô Đô thật sự rất lợi hại sao?” Cậu bé đi theo Hoàng Hải Quân dùng khuỷu tay chạm vào người Sở Sở.
Cậu bé đang nói chuyện là Quân Quân, là con trai của Hoàng Hải Quân.
Từ khi Quân Quân nhìn thấy sói con liền rất tò mò, đó là màu sắc thuần khiết nhất cậu bé từng thấy, biểu cảm của chó con rất linh động (cậu bé chưa từng nhìn thấy sói cho nên nghĩ rằng sói con là con chó nhỏ).
Trước đó Sở Sở chưa nói chuyện với Quân Quân, nhưng cậu nghe thấy Quân Quân gọi Hoàng Hải Quân là cha, biết thân phận của Quân Quân nên nhỏ giọng giải thích một câu: “Đô Đô rất giỏi, nó đã đánh rất nhiều người xấu.”
“Wow, Đô Đô thật tuyệt.” Quân Quân chưa từng nhìn thấy sói con thể hiện sức mạnh, nhưng lại tin tưởng lời nói của Sở Sở.
Bởi vì cậu bé thích đứa trẻ tên Sở Sở này, Sở Sở rất đẹp, mặc quần áo cũng đẹp, khi còn nhỏ không biết bản thân là loại u mê nhan sắc nhưng đã biết cách nhìn vẻ bề ngoài để trao niềm tin.
Hoàng Hải Quân nghe thấy cuộc đối thoại của hai đứa nhỏ nhưng anh ấy không nói gì, chỉ có chút lo lắng.
Thật ra nhà bọn họ và nhà họ Vệ có mối quan hệ rất bình thường.
Bình thường ở chỗ hai bên chỉ là mối quan hệ xã giao.
Mặc dù gia đình bọn họ đã chuyển đến một thời gian, không giao tiếp nhiều với hàng xóm, nhưng các gia đình khác trong đại diện bọn họ đều quen thuộc, chỉ có nhà họ Vệ sát bên lại không quá quen thuộc.
Chủ yếu là Chu Tĩnh Nhã không phải người dễ sống chung.
Cũng không phải nói lời khó nghe mà là lạnh lùng, rất lạnh lùng, thấy người nào cũng làm ra dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, không nói chuyện với người khác, cứ như vậy, hai bên có quan hệ tốt mới là lạ, dù sao không ai thích dùng mặt nóng dán mông lạnh*.
*câu thành ngữ này mô tả một người thì nhiệt tình tích cực nói chuyện tạo quan hệ nhưng mà người kia thì lạnh nhạt hờ hững không đáp lại.
Hoàng Hải Quân do dự đứng trong sân nhà họ Vệ, còn sắc mặt Chu Tĩnh Nhã ở trên lầu cũng rất khó coi.
Đối diện với cảnh vệ viên đến xin chỉ thị, trong mắt bà ta tràn đầy bất mãn: “Nhà họ Hoàng nói vào trong sân tìm chó tôi cũng đã cho phép, bây giờ còn muốn vào trong nhà tìm, thật sự tới tìm chó hay là....”
Chu Tĩnh Nhã thật sự tức giận.
Cháu trai lớn của bà ta khi thức giấc sẽ rất khó chịu, thằng bé không thích ngủ, hôm nay bà ta vất vả lắm mới dỗ cậu bé ngủ, thế mà người nhà họ Hoàng lại chọn lúc này tìm tới cửa, còn không phải là cố ý sao?
Hơn nữa, nhà bọn họ có cảnh vệ viên, nếu chó con vào nhà chẳng lẽ họ không nhìn thấy?
Chu Tĩnh Nhã càng nghĩ càng tức, nhìn cảnh vệ viên hỏi: “Tiểu Trương, cậu thấy con chó nhỏ của bọn họ không?” Bà ta muốn xác nhận nhà họ Hoàng có phải cố ý tìm việc không.
Tiểu Trương vừa rồi thấy Chu Tĩnh Nhã tức giận, lúc này nghe thấy bà ta hỏi, anh ấy nghiêm túc suy nghĩ, không giấu giếm trả lời: “Đồng chí Chu, tôi không thấy con chó nhỏ màu đen nào.”
“Hừ...” Chu Tĩnh Nhã lập tức hừ một tiếng.
“Có phải nhà họ Hoàng định dùng cái cớ tìm chó con để điều tra nhà chúng tôi không?” Sống trong một đại viện, trong đầu Chu Tĩnh Nhã đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, mấy tháng trước nhà họ Hoàng bị nghi ngờ, ông Vệ nhà bà ta tự mình dẫn người đến lục soát nhà họ Hoàng.
Nói không chừng hôm nay nhà họ Hoàng cố ý đến.
Hiện tại Vệ Dũng Nghị cũng không có ở nhà, bây giờ bọn họ lấy cớ tìm chó để trả thù.
“Tiểu Trương, cậu đi nói với người nhà họ Hoàng, nhà của chúng ta không thấy con chó nhỏ nào hết, nếu nhà bọn họ thật sự muốn vào nhà chúng ta, vậy hãy khiến bọn họ rời đi.” Chu Tĩnh Nhã vẫn còn tỉnh táo, không thể thật sự nói lời trong lòng ra, vì vậy liền cho một cách giải quyết khác.
“Vâng, đồng chí Chu.” Tiểu Trương nhận được lệnh liền chạy nhanh truyền lời cho Hoàng Hải Quân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận