Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 840 -




Lúc này đừng giao cho Trịnh Tuyết Tùng bất kỳ nhiệm vụ nào, trước tiên phải đến đồn Kháo Sơn.
Cho dù họ là Cục Công an huyện, mỗi thị trấn đều phải phái đi một ủy viên cảnh sát đặc biệt, lúc này trong cục thực sự không có nhiều công an, Ủy ban Cách mạng huyện đã điều động rất nhiều phương tiện, đồng nghĩa với việc nhân lực rất đông đảo, nếu bọn họ muốn ngăn cản Triệu Tài, chỉ từng này người ở đây là không thể đủ.
Trịnh Tuyết Tùng thấy Phương Lỗ ra lệnh thì biết là tình hình nghiêm trọng, lập tức cùng Lưu Vũ nhận nhiệm vụ rời đi.
“Triệu Tài này làm việc rất ác độc, nhất định phải hạ bệ được ông ta.”
Trong văn phòng không có người ngoài, Phương Lỗ không nhịn được thì thầm nói mấy câu với Tần Thanh Man, anh đã chứng kiến từ đầu một đơn vị đặc biệt như Ủy ban Cách mạng được thành lập, cũng đã tận mắt chứng kiến rất nhiều người phải chịu đau khổ trong tai họa này.
Nói một câu không dễ nghe, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn một số người thân và bạn bè của mình phải chịu đựng trong tai họa này, nên sau khi nghe được kế hoạch của Tần Thanh Man, anh lập tức đồng ý hỗ trợ.
“Đồng chí Phương Lỗ, Triệu Tài chắc chắn là tự chịu diệt vong.”
Vẻ mặt của Tần Thanh Man cũng vô cùng nghiêm túc.
Cô biết Triệu Tài lúc này hung hãn chạy tới đồn Kháo Sơn, chỉ là muốn ra tay trước giành lợi thế, lúc này trong nhà chỉ có một đứa trẻ Sở Sở, đám người Triệu Tài cùng đồng bọn nhất định sẽ hù dọa đứa nhỏ.
“Tôi sẽ gọi điện đến trụ sở sư đoàn xxx, yêu cầu họ nhanh chóng đến đồn Kháo Sơn.”
Phương Lỗ dứt khoát đưa ra quyết định.
“Cảm ơn.”
Tần Thanh Man biết Phương Lỗ đang bảo vệ mình và Vệ Lăng, cô nợ Phương Lỗ một ân tình.
Cô không cần khách sáo với tôi như vậy, là do chúng tôi không hoàn thành nhiệm vụ.” Phương Lỗ trả lời Tần Thanh Man xong thì bấm điện thoại.
Sau nhiều lần chuyển cuộc gọi, điện thoại mới được chuyển đến trụ sở sư đoàn XXX.
Sau khi chuyển đến bộ chỉ huy sư đoàn, cuộc gọi được người trực tổng đài chuyển đến văn phòng sư đoàn trưởng Vương Thừa Bình.
Lúc này Vương Thừa Bình đang ở trong văn phòng, nghe được tin tức của Phương Lỗ, ông ấy suýt nữa đập mất ống nghe trong tay: “Anh Phương, anh yên tâm, tôi sẽ phái người đến đồn Kháo Sơn ngay lập tức. Nếu bọn họ dám động đến đồng đội của chúng ta ở đồn Kháo Sơn, hôm nay tôi muốn xem tên họ Triệu này có bao nhiêu cái đầu."
Khi Vương Thừa Bình nghe tin Triệu Tài dám động vào hậu phương của Vệ Lăng, ông ấy thực sự tức giận.
Ông ấy vừa cúp điện thoại đã đưa người đến đồn Kháo Sơn.
Sở chỉ huy sư đoàn ở gần đòn Kháo Sơn nên không mất nhiều thời gian, nhưng Triệu Tài biết lai lịch của Tần Thanh Man mà vẫn dám làm việc này, chắc chắn đã có chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ ông ta đã đến đồn Kháo Sơn rồi.
Ở đồn Khoả Sơ, sau khi Sở Sở tiễn Tần Thanh Man đi làm, cậu đã dẫn một đám trẻ con trong đồn tới núi sau săn bắn.
Một đám trẻ con mấy tuổi không biết săn bắn như thế nào, chúng chủ yếu dựa vào con sói con Mũm Mỉm.
Cả đám lớn có nhỏ có, đứa lớn nhất cũng chỉ bảy tám tuổi, nhỏ nhất là Cổn Cổn mới ba tuổi.
Một đám trẻ con lao vào phía sau núi như đang chơi đùa.
Phía sau núi rộng lớn, cây cối cũng thưa thớt, chỗ cách đồn gần làng nhất là nơi trượt băng yêu thích của đồn vào mùa đông, nơi đó là một cái đoạn nhỏ thoai thoải. Vào mùa đông, đoạn dốc thoai thoải trở nên trụi lụi, không có cây cối gì cả.
Khi có băng tuyết, toàn bộ con dốc thoải này trở nên cực kỳ trơn trượt.
Dù là người lớn hay trẻ con đều thích lấy một cái ghế đẩu nhỏ ở trong nhà đến dốc thoải này, lật ghế lại, đặt ghế xuống mặt băng, người ngồi lên trên, không cần phải đẩy, chỉ cần hai chân dùng lực một chút, có thể trượt xuống con dốc thoải này.
Vì con dốc thoải nên trượt chậm và an toàn, là nơi sinh hoạt ưa thích của người dân đồn Kháo Sơn vào mùa đông.
Ít nhất khi Sở Sở và các bạn nhỏ đến nơi, vẫn còn một vài thiếu niên trượt băng trên con dốc thoải này.
“Tam Mộc, Sở Sở, các em đi đâu vậy?”
Cậu bé dẫn đầu có nhũ danh là Đại Dương, năm nay mười hai tuổi, bình thường cậu bé rất ghét nhóm Sở Sở nên không chơi đùa với bọn họ, nhưng hôm nay cậu bé thấy những đứa trẻ này trông rất lạ, Đại Dương bắt đầu tò mò. .
“Đi săn, bọn em đi săn.”
Tam Mộc nóng lòng muốn khoe khoang cho cả thế giới biết mình có thể đi săn.
“Các em có thể đi săn sao?” Đại Dương và đám bạn đều sợ đến ngây người.
Những người đang ngồi trên ghế di chuyển đã ngừng trượt băng, chỉ nhìn đám trẻ Sở Sở với vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận