Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 287 - Khoảng thời gian náo nhiệt 6




“Đưa em đi, em hong cho.” Tần Thanh Man từng giặt quần áo cho Vệ Lăng một lần nên cũng chẳng phải sĩ diện gì, nhớ tới nước bẩn trong chậu rửa chân còn cần Vệ Lăng mang đi đổ, cô định nhận lấy quần áo Vệ Lăng vừa mang vào đi hong.
Sau đó cơ thể Vệ Lăng cứng ngắc lại.
Tần Thanh Man: ?
Sửng sốt một giây, Tần Thanh Man đột nhiên phản ứng kịp lần này có lẽ khác với lần trước. Vừa nãy cô cho rằng Vệ Lăng chỉ giặt sạch áo trong, không giặt những cái khác.
Tần Thanh Man đỏ mặt, xấu hổ trừng mắt nhìn Vệ Lăng, sau đó xông về vào phòng phía tây.
Thật là xấu hổ quá đi!
Vệ Lăng bị Tần Thanh Man trừng mắt khiến toàn thân đổ đầy mồ hôi, tay cầm quần áo cũng không biết nên để chỗ nào. Thấy Tần Thanh Man tránh đi và quay về phòng phía tây, hắn mới thở phào một hơi, sau đó ôm quần áo đến gần lò lửa, bên cạnh lò lửa đã để sẵn một chiếc giá đỡ dùng để hong quần áo.
Treo từng cái áo cái quần lên.
Có lớn có nhỏ, có của chính mình, cũng có của Sở Sở.
Cuối cùng, trong tay Vệ Lăng chỉ còn lại chiếc quần lót tứ giác, vành tai đỏ lên, hắn cũng treo quần lót lên kệ, định tí hong khô xong sẽ cất.
Treo quần áo xong, mặt Vệ Lăng không cảm xúc đi dọn dẹp chậu rửa chân.
Hắn thật sự không nghĩ lúc này Tần Thanh Man sẽ giúp mình, ban ngày hắn tắm rửa, đương nhiên sẽ mang quần lót và quần áo đi giặt, không thì phải làm thế nào.
Hơn nữa chuyện này sớm muộn gì hai người cũng phải quen, cũng giống như hắn vừa nãy mới thấy quần lót của cô treo trên kệ vậy.
Trong phòng mặt Tần Thanh Man đỏ một lúc mới đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Đó là cô vừa mới tắm xong theo thói quen để quần áo trong phòng khách hong khô, và tất nhiên là trong đống quần áo kia cũng có…
Nhanh chóng mở cửa phòng, Tần Thanh Man thò đầu ra.
Sau đó thấy áo trong của cả nhà bọn họ đều treo trên kệ, quần lót của cô, ba cái, không thiếu cái nào.
Nhìn vô cùng hài hòa.
Nhìn một chút, Tần Thanh Man bỗng nhiên nở nụ cười.
Được rồi, cứ như vậy đi, không sớm thì muộn cũng phải đối mặt.
Vệ Lăng dọn dẹp chậu rửa chân xong, đi tắt ba chiếc đèn dưới mái hiên, nến tuy không phải là đồ quý giá, nhưng vào lúc này, không cần phải thắp thêm.
Đóng cửa lại, Vệ Lăng kiểm tra lò lửa một chút, đút thêm mấy cây củi rồi mới trở về phòng.
Hong quần áo trong phòng khách nên cần phải duy trì nhiệt độ của lò lửa để hong khô quần áo.
Đẩy cửa ra, Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man đang ngồi trên đầu giường đặt cạnh lò sưởi đan áo len. Tần Thanh Man đã xây dựng tâm lý, không còn xoắn xuýt chuyện đồ lót nữa, nhưng cũng sẽ không chủ động nhắc đến: “A Lăng, đến đây, so thử một chút, nhìn xem kích thước thế này đã vừa chưa.”
Tần Thanh Man không có ý định sẽ lén lút đan áo len.
Cô không định chuẩn bị mấy cái quà tặng bất ngờ gì gì đó, cô chú trọng thực tế hơn.
Vệ Lăng vốn đang suy nghĩ xem phải nói thế nào để xóa bỏ sự xấu hổ giữa hai người, nghe thấy Tần Thanh Man gọi, lập tức biết vợ mình đã tự suy nghĩ thông suốt rồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đến gần Tần Thanh Man: “Đan cho anh hả?”
Tần Thanh Man trừng mắt nhìn Vệ Lăng: “Không đan cho anh thì đan cho ai.”
Vệ Lăng nở nụ cười.
Hắn thích vợ mình như vậy, không giả tạo một chút nào.
“Đứng yên, để em so xem kích thước thế nào.” Tần Thanh Man cầm lấy chiếc áo len bán thành phẩm đang đan dở cho Vệ Lăng dài chưa đến mười phân giơ đo đo trên người hắn, để hắn cởi chiếc áo trên người ra mặc chiếc áo lông đang đan dở vào, hỏi: “Chật không ?”
Đây là lần đầu tiên cô đan áo len cho đàn ông nên có chút không chắc chắn lắm.
Vệ Lăng cẩn thận cảm nhận một chút, lắc đầu.
“Thế cởi ra trả em đi.” Tần Thanh Man định nhân lúc thời gian còn sớm đan thêm một chút, đan xong sớm Vệ Lăng cũng nhanh chóng có áo mặc.
Chiếc áo len cũ kia thật sự đã cũ lắm rồi.
“Vợ à, buổi tối không đủ ánh sáng, đừng đan nữa, sẽ hỏng mắt đó.” Vệ Lăng biết Tần Thanh Man là vì mình, nhưng hắn không muốn vợ mình bị hỏng mắt.
“Không sao đâu, em chỉ đan một chút thôi, sẽ không bị gì đâu.” Tần Thanh Man biết Vệ Lăng đang quan tâm mình, trong lòng ngọt ngào không thôi.
“Vợ, áo len có thể mua được mà, em không phải vội đâu.” Vệ Lăng không muốn Tần Thanh Man hao tâm tốn sức như vậy.
“Đúng là có thể mua, nhưng mua sẽ đắt hơn một chút.”
Tần Thanh Man biết rõ lúc ấy hợp tác xã cung tiêu trong xã có bán áo len, không cần nói đến hợp tác xã cung tiêu ở huyện mà ngay cả hợp tác xã cung tiêu trên thị trấn cũng có bán, nhưng cô chê đắt. Hiện tại cả nhà họ chỉ một mình Vệ Lăng là kiếm được tiền, đầu xuân năm sau còn phải xây nhà, việc nào cũng cần dùng đến tiền, nên hiện tại cái gì tiết kiếm được thì tiết kiệm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận