Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1074 - Phiên ngoại 19




Có Tần Thanh Man vỗ về, cuối cùng sói con cũng chịu yên tĩnh.
Vì nó thấy Vệ Lăng chuyển nồi và lương thực ra bắt đầu nấu cơm nên cũng biết Tần Thanh Man không có ý định bỏ mặc mình. Hiểu rõ điều này, sói con mới thấy yên tâm.
Cơ thể nhỏ bé vẫn luôn căng thẳng dần thả lỏng.
Đúng lúc này Vệ Lăng nói với Tần Thanh Man: "Vợ, đến đây giúp anh một chút!" Hắn không thể dùng loại nồi này để nấu ra cơm tẻ thơm phức, vẫn cần Tần Thanh Man giúp đỡ. Nếu không có thể mọi người sẽ phải ăn cơm tẻ bị nhão.
"Sở Sở, em chăm sóc Đô Đô nhé!" Tần Thanh Man nhét sói con ngó dáo dác đã không còn sốt sắng vào lồng ngực Sở Sở, sau đó đi giúp Vệ Lăng.
Cách chòi không xa có nguồn nước, Vệ Lăng cầm nồi đến đó rửa.
Tần Thanh Man đi qua nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm.
Lúc Đô Đô bị nhét vào lồng ngực Sở Sở thì cơ thể nhỏ nhắn căng thẳng một giây. Sau khi cảm nhận được nhiệt độ của Sở Sở, cục bông mới bình thường trở lại rồi nhốn nháo loạn tùng phèo với Sở Sở. Sáng nào hai thằng nhóc cũng chơi đùa như vậy nên đã hình thành thói quen rồi.
Đùa nghịch được một hồi thì bên cạnh họ lại có thêm một cục bông.
Là sói bạc con đi qua.
Sói bạc con nhớ được hơi thở của Vệ Lăng và Tần Thành Man, không những không sợ hai người mà nó cũng không sợ Sở Sở. Vì trên người của Sở Sở có hơi thở của Tần Thanh Man.
Đối mặt với sói bạc con không mời mà đến, Sở Sở chỉ sửng sốt vài giây rồi cũng kéo cục bông đó vào. Cứ như vậy, trận chiến tam giác bắt đầu.
Sói con thấy Sở Sở bị sói bạc con ức hiếp thì nó sẽ giúp đỡ. Hai đánh một, trên cơ bản thì sói bạc con không thể đánh lại. Có điều sói bạc con không hề nhụt chí, nó kiên cường giống như "tiểu cường" bị đánh nhưng không chết.
Cứ như vậy Sở Sở cũng sẽ mềm lòng nên chọn giúp sói bạc con.
Sói bạc con trở mình cũng chính là lúc sói con chịu thiệt.
Mà Sở Sở không đành lòng nhìn sói con chịu thiệt, cậu lại vô thức giúp sói con xử sói bạc con.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, ba đứa nhỏ đùa giỡn vô cùng náo nhiệt.
Tiểu Hắc và vợ của nó nằm sấp ở chỗ cách đó không xa lẳng lặng nhìn ba đứa nhỏ. Trong mắt chúng có vui vẻ cũng có hâm mộ.
Nhóm người Vệ Lăng ở trên núi đợi vài ngày, trên đường đi cũng bắt được vài con động vật nhỏ. Ăn không hết thì họ sẽ ướp muối rồi cho vào chòi. Thế nên bây giờ không cần đi săn vẫn có thịt để ăn.
Rau là mấy cây rau dại ở gần đó.
Mặc dù gần đến tháng mười nhưng đa phần rau dại trên núi đều đã già nhưng vẫn còn một số ít có thể ăn được.
Chỉ cần ngắt lá non của cây là xong.
Tiểu Hắc vẫn luôn nhìn con nhỏ đùa giỡn. Đợi đến lúc ngửi được mùi đồ ăn thơm phức do nhóm Tần Thanh Man nấu xong thì nó mới đứng dậy, lưu luyến rời đi.
Vệ Lăng cũng đoán được nguyên nhân Tiểu Hắc rời đi nên cũng không ngăn cản.
Dù sao thì hắn cũng đã dẫn sói con lên núi, sói con có nhận lại bọn Tiểu Hắc hay không thì vẫn phải xem bản lĩnh của chúng, người ngoài như hắn không liên quan đến.
Tần Thanh Man nấu cơm tẻ thơm phức cùng với thịt chim trĩ xào.
Trong thịt chim trĩ có rất nhiều ớt khô đỏ, mùi cay nức mũi. Nhưng mà còn chưa ăn thì vợ Tiểu Hắc và hai cục bông nhỏ cũng chạy ra xa.
Mùi cay nồng nặc như vậy, đối với cái mũi của chúng nó mà nói thì có hơi khó khăn.
Ngay cả sói con đã quen với các loại tiêu cay của nhà họ Tần cũng không chống đỡ được mùi cay nồng nặc này. Nó theo sau sói bạc con chạy đến bên cạnh sói mẹ rồi cúi đầu bú sữa.
Vừa rồi đùa giỡn thêm một lúc lại khiến nó đói bụng.
Lúc cả nhà Tần Thanh Man bưng bát ăn cơm thì Tiểu Hắc quay lại, trong miệng nó còn ngậm một con mồi.
Con mồi không hề lớn nhưng thịt tuyệt đối là mềm nhất.
Răng sói sắc bén lại cắn xé. Chỉ một phút sau, phần thịt tươi mềm nhất trên người con mồi cũng lộ ra.
Tiểu Hắc đẩy thịt về phía hai đứa nhỏ bên cạnh.
Sói bạc con nghe mùi thơm ngọt của thịt thì đã dừng bú sữa mẹ từ lâu. Tiểu Hắc vừa ra hiệu một cái là nó lập tức nhào tới ngay.
Sói con ngẩng đầu nhìn vẻ mặt uy nghiêm của Tiểu Hắc rồi lại nhìn nhóm Tần Thanh Man, lề mề một lúc lâu nó mới vồ lấy miếng thịt.
Hừ, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận