Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 964 -




Một bát trứng hấp ngon cần ít nhất năm cái trứng gà, Tần Thanh Man đoán rằng Vệ Lăng vì cảm thấy tiếc nên sẽ không hấp hai bát, vì vậy cô cũng không tham ăn một mình.
Sau khi đút cho Sở Sở một muỗng trứng hấp, Tần Thanh Man cũng múc cho Vệ Lăng một muỗng.
Dù sao tất cả đều là người nhà, trong tình huống đặc biệt, Tần Thanh Man vẫn chấp nhận được việc mọi người ăn chúng một cái muỗng.
"Ngon quá!"
Sở Sở cười tủm tỉm vì được ăn trứng hấp, cậu cũng cười híp mắt hệt như Tần Thanh Man.
"Ngon không?" Sau khi nhận được phản hồi từ Sở Sở, Tần Thanh Man dời mắt về phía Vệ Lăng.
"Ngon."
Vệ Lăng gật đầu.
"Vợ đút cho anh cái gì anh cũng thấy ngon."
Không bao lâu, bát trứng hấp đã bị cả nhà chia nhau ăn hết. Vì trong quá trình hấp, Vệ Lăng canh lửa rất chuẩn nên trên thành bát cũng chẳng còn lại dấu tích gì cả, có thể nói, nếu không phải trong bát có váng dầu thì nó sạch tới mức không cần rửa.
"Vợ uống một ít cháo gạo kê lót dạ đi." Vệ Lăng đã nấu cháo và chừa thức ăn lại cho Tần Thanh Man.
Tối qua Tần Thanh Man thật sự mất sức quá nhiều nên cô cũng không làm ra vẻ, cô nhận lấy bát cháo thơm ngào ngạt và bắt đầu ăn.
Mặc dù thức ăn Vệ Lăng nấu không ngon lắm nhưng người đang đói như Tần Thanh Man không hề quan tâm, ngược lại cô đã ăn sạch cháo và đồ ăn trong mâm, đến lúc cảm thấy bụng hơi căng Tần Thanh Man mới dừng lại.
"Vợ no chưa? Trong nồi vẫn còn."
Vệ Lăng quan sát bụng của vợ, từ lúc phát hiện eo vợ mình gầy đi, hắn đã nghĩ trong vòng hai tháng này phải tẩm bổ cho cô béo trở lại.
Tần Thanh Man phát hiện động tác nhỏ của Vệ Lăng, cô trợn mắt nói: "Anh cho rằng em là lợn à!"
"Ha ha, chị là lợn con."
Sở Sở ngồi bên cạnh trêu ghẹo Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man biết Sở Sở đang trêu chọc chuyện mình ngủ tới giờ này mới thức dậy, cô không tức giận mà chỉ vươn tay véo mặt cậu và nói: "Chị là lợn con, vậy Sở Sở là gì?"
Hai người là chị em ruột cùng cha cùng mẹ, lẽ nào lại khác loài được chứ!
Sở Sở cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, vài giây sau cơ thể cậu cứng đờ.
"Được rồi, em đi rửa chén đi, chị phải vào thôn một chuyến."
Tần Thanh Man định vào thôn mua vài con gà mái già về, cô vẫn nhớ trên người Vệ Lăng có rất nhiều vết thương, chắc chắn lúc trước hắn đã mất rất nhiều máu, phải dùng gà mái già để tẩm bổ mới được.
"Dạ, em đi rửa chén."
Sở Sở cầm mớ bát đũa mà Tần Thanh Man chạy nhanh như chớp.
Cậu không muốn thừa nhận bản thân cũng là lợn con.
Tần Thanh Man và Vệ Lăng nhìn theo bóng lưng Sở Sở rồi bật cười, sau đó hai vợ chồng chia nhau ra, một người tiếp tục ra chẻ củi trong sân, một người cầm rổ đi vào thôn.
Tần Thanh Man đã xuyên đến đây hơn nửa năm, cho nên cô không chỉ quen thuộc với người dân trong thôn mà còn biết nhà ai có nuôi gà mái già và lúc này nhà ai sẽ đồng ý bán gà mái già.
Nửa giờ sau Tần Thanh Man quay về nhà.
Lúc cô về, chiếc rổ trên tay khá nặng, bởi vì bên trong có thêm hai con gà mái già.
Hai con gà này đúng chuẩn là gà mái già, bởi vì bọn chúng đã được nuôi từ năm năm trở lên.
Cũng chỉ có gà mái già được nuôi từ năm năm trở lên mới có hiệu quả tẩm bổ, tiếc là ở đây không có gà mái già tám chín năm trở lên, vì không có gia đình nào muốn nuôi gà mái già lâu năm như vậy.
Gà mái già nuôi càng lâu năm thì lượng trứng gà thu được càng thấp, số lần ấp trứng cũng giảm, nếu tốn thức ăn nuôi gà mà chúng lại không nặng thêm và cũng không thể áp ra gà con thì tất nhiên chúng sẽ bị loại bỏ.
Hôm nay, nếu Tần Thanh Man không mua hai con gà mái già này thì có lẽ chúng cũng sẽ bị người nuôi ăn thịt.
"Chị, hai con gà!"
Lúc này Vệ Lăng đã chẻ xong toàn bộ số củi trong kho, hắn và Sở Sở đang chuyển củi đã chẻ xong trở lại nhà kho chứa củi.
Bên trong kho chứa củi có một ống dẫn nhiệt nên củi đã chẻ xong không cần phơi cũng có thể dùng để đốt.
Sở Sở còn nhỏ nên không làm được quá nhiều việc, vừa thấy Tần Thanh Man vào cửa, lực chú ý của cậu đã bị phân tán, nhanh chân chạy tới quan sát cái rổ trong tay cô.
Sau đó, cậu đã nhìn thấy hai con gà bị trói chặt chân.
"Tối nay nhà ta hầm canh gà uống, em đi vắt sữa dê đi." Tần Thanh Man xoa đầu và nhắc nhở đứa nhỏ.
Không phải cô muốn ép trẻ con làm việc mà là cô không muốn Sở Sở tiếp tục giúp Vệ Lăng làm việc nữa.
Việc chẻ củi là do Vệ Lăng làm, Sở Sở ở bên cạnh giúp đỡ là phụ, chơi đùa là chính. Nếu không có sự giúp đỡ của Sở Sở, nói không chừng tốc độ làm việc của Vệ Lăng còn nhanh hơn. Bởi vì lúc có Sở Sở bên cạnh, Vệ Lăng phải chú ý không để củi văng trúng đứa nhỏ.
Nghe cô nhắc nhở, Sở Sở vỗ trán: "Đúng rồi, em sẽ đi vắt sữa dê."
Nói xong, cậu quay đầu tìm kiếm bóng dáng sói con.
Sói con thích uống sữa dê, trưa nay cậu không vắt sữa dê vậy mà sói con lại không hối thúc cậu.
Tần Thanh Man mỉm cười, xoa đầu Sở Sở và nói: "Em nhớ lúc vắt sữa phải dùng khăn sạch lau bụng dê nha."
Lúc cô bước vào cửa đã nhìn thấy sói con và để con đang chui rúc dưới bụng dê mẹ bú sữa.
Gia đình họ đã nuôi con dê mẹ này khá lâu nên sói con và hai mẹ con dê đã quen thuộc với nhau, bởi vậy dê mẹ mới cho phép sói con bú sữa chúng với dê con.
Sở Sở đã hiểu lời nhắc của Tần Thanh Man.
Sở Sở bắt chước người lớn thở dài một hơi, sau đó cậu đi vào nhà bếp lấy thùng đựng sữa đi rửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận