Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 281 - Tranh giành 5




Ở một bên khác của sư đoàn, sau khi Vương Thừa Bình thấy Vệ Lăng đi rồi, mạnh mẽ xoa xoa bụng, vừa rồi tên nhóc con Vệ Lăng kia thực sự dùng sức đánh ông ấy một quyền, nếu không phải đối phương khống chế lực, đoán chừng mấy miếng sủi cảo ông ấy vừa ăn lúc nãy cũng phải nôn ra hết.
"Thân thủ của Vệ Lăng ngày càng tốt rồi."
Uỷ viên chính trị Trương xoa bả vai cảm thán một câu.
Ba người bọn họ, không sót một ai, đều bị Vệ Lăng đánh cho một quyền, chỉ là vị trí nắm đấm hạ xuống không giống nhau thôi.
Hồng Vĩ nhìn Vương Thừa Bình, rồi lại nhìn ủy viên chính trị Trương một chút, cúi đầu ủ rũ.
Ông ấy xui xẻo nhất, bị đánh vào mặt, đoán chừng ngày mai chắc chắn sẽ bị ứ máu.
"Đi, đến phòng làm việc của tôi, phòng làm việc của tôi có đậu phộng." Vương Thừa Bình xách theo giỏ liễu, cũng không keo kiệt mà chủ động mời hai người anh em "cùng khổ".
"Được, đến văn phòng đại đoàn trưởng." Hồng Vĩ quay người vào phòng làm việc lấy phần sủi cảo của mình, ba người bọn họ hôm nay phải ăn một bữa sủi cảo "đông chí" thật đàng hoàng, dù gì đây cũng chính là đến từ tấm lòng hiếu thuận của Vệ Lăng và vợ Vệ Lăng.
Mấy "ông lão" về tới phòng làm việc của Vệ Lăng liền tự đặt phần sủi cảo của mình lên trên lò gang để hâm nóng.
Ném lên trên đĩa tròn mấy nắm đậu phộng.
Nướng một chút, một lúc sau đậu phộng có thể tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Đáng tiếc bọn họ không thể uống rượu, nếu không sủi cảo cùng với rượu, đó mới là mỹ vị nhân gian.
Cảnh vệ Tiểu Chu của ủy viên chính trị Trương làm sai chuyện, đã ngoan ngoãn nhanh chân một bước đến nhà ăn xin đầu bếp mấy củ tỏi đem về, lúc này bị ủy viên chính trị Trương đuổi đến nhà ăn ăn cơm, trời tối, nhà ăn sắp phát cơm, không thể làm chậm trễ việc ăn cơm của các đồng chí được.
Bóc đậu phộng, Vương Thừa Bình và Hồng Vĩ chưa ăn cơm vui vẻ ngồi ăn sủi cảo chiên.
Uỷ viên chính trị Trương đã ăn no uống đủ ngồi nhìn.
Thời kỳ những năm 70 vật tư còn tương đối thiếu thốn, không có nhà nào nỡ hao tốn dầu để làm đồ ăn chiên rán như thế này, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ được ăn sủi cảo chiên.
Ăn một miếng sủi cảo liền khiến bọn họ yêu thích cái hương vị này rồi.
"Lão Trương, sư đoàn của chúng ta có thể xin cấp trên xây dựng khu ở dành cho người nhà không?" Vương Thừa Bình ném một tép tỏi vào miệng, sau đó quay về phía ủy viên chính trị Trương hỏi chuyện chính.
Nghe thấy lời này, Hồng Vĩ cũng dựng lỗ tai lên.
Mấy người bọn họ tới đây sớm hơn Vệ Lăng nhiều năm, vốn dĩ sư đoàn đóng quân ở đây là để bảo vệ biên cương, lúc trước nghĩ rằng có thể không an toàn, cho nên cũng không dẫn người nhà theo. Sư đoàn cũng không xây dựng khu ở dành cho người nhà, nhưng nay đã khác xưa rồi, nhiều năm qua đi, biên cương đã an ổn, có phải cũng nên cân nhắc đến mong muốn của các chiến sĩ.
Vợ chồng ở cách biệt hai nơi thực sự cũng không phải chuyện hay gì.
Mấy năm nay chỗ này của bọn họ đều rất hoà bình, đúng thật là có thể xây dựng khu người nhà rồi.
Uỷ viên chính trị Trương vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này.
Từ lúc Vệ Lăng và Tần Thanh Man kết hôn ông ấy đã suy nghĩ rồi, thậm chí còn từng khảo sát xung quanh sư đoàn, khu vực lân cận đồn Kháo Sơn thật sự vô cùng tốt.
Địa thế tốt, dân cư đồn Kháo Sơn cũng thật thà chất phác, vô cùng thích hợp để xây dựng khu ở dành cho người nhà.
Đến lúc đó khu ở dành cho người nhà dựng xong rồi còn có thể cùng đồn Kháo Sơn quan tâm lẫn nhau, quân dân thân như người một nhà, đây chính là điều chủ tịch vẫn luôn nhấn mạnh.
"Lão Vương, tôi đúng là đang cân nhắc chuyện này, cũng đang muốn tìm ông bàn bạc, tôi còn thật sự xem xong chỗ để xây dựng khu dành cho người nhà..." Uỷ viên chính trị Trương nói ra suy nghĩ của mình cho hai người Vương Thừa Bình và Hồng Vĩ nghe.
Vợ chồng xa nhau nhiều năm, mọi người đều nhớ nhà.
Vệ Lăng không biết sư đoàn đã đem chuyện xây dựng khu ở dành cho người nhà cho vào trong lịch trình, lúc này hắn đang vội vã về nhà, mới vừa đi được nửa đường, trời càng thêm u ám, nhưng chính vào lúc này, hắn nhìn thấy nhà họ Tần sáng lên ba ngọn đèn.
Ánh nến sáng tỏ trong đèn băng càng thêm sáng rõ, cũng dẫn lối cho hắn thấy rõ đường về nhà.
Về nhà!
Trong nhà có vợ đang đợi hắn, trong hàng vạn ánh đèn sáng tỏ vẫn luôn có một ngọn là đèn chờ hắn về nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận