Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 362 -




“Không được, đồng chí Vạn Lương, hiện tại Ngô Viễn Minh là nghi phạm, không ai được phép tới gần ông ta, bao gồm cả tôi và anh.” Điền Văn Thạch từ chối yêu cầu của Vạn Lương.
Vạn Lương này sớm không cần quần áo muộn không cần quần áo lại cố tình muốn vào lúc này, Điền Văn Thạch còn lâu mới tin đối phương chỉ đơn giản là muốn lấy quần áo. Vừa nãy anh ấy còn chính mắt nhìn thấy ân oán giữa hai nhà họ Vạn với nhà họ Tần Vạn, anh ấy không thấy Vạn Lương này có ý tốt gì cả.
Vạn Lương không ngờ tới Điền Văn Thạch lại cứng rắn như vậy, hơi nhíu mày lại: “Vậy thì làm phiền đồng chí Điền lấy quần áo trên người Ngô Viễn Minh xuống rồi đưa giúp tôi.” Anh ta không qua được, vậy thì để Điền Văn Thạch làm giúp.
Điền Văn Thạch vẫn kiên định lắc đầu.
“Trời rất lạnh, nếu đưa quần áo trên người Ngô Viễn Minh cho anh thì ông ta chết cóng mất. Dù sao ông ta cũng mặc quần áo của anh lâu như vậy rồi, anh cũng không cần thiết phải nóng lòng nhất định phải lấy về luôn. Nếu không thì cứ từ từ, lát nữa đồng chí công an tới, tôi tin chắc rằng không lâu nữa thôi ba người này sẽ bị áp giải đi.”
Vạn Lương thấy Điền Văn Thạch yên lặng, cuối cùng gật đầu lui về phía sau vài bước cách Ngô Viễn Minh xa một chút.
Đây cũng là để tránh hiềm nghi.
Lúc này Vạn Minh Tích cùng Hứa Liên Hoa đã sớm hoang mang lo sợ, bọn họ biết cuộc sống khó khăn đau khổ sắp tới rồi. Vẻ mặt bọn họ như đưa đám, khẽ hỏi Vạn Lương bây giờ phải làm sao.
Vạn Lương có thể làm gì bây giờ.
Tần Thanh Man làm vậy thực sự quá tuyệt tình, hôm nay mục đích cô nói những lời đó ngay trước mặt mọi người là vì không định muốn có bất cứ liên quan gì tới nhà họ Vạn nữa.
“Không ngờ con ranh Thanh Mạn chết tiệt kia lại xấu xa như vậy, thế này không phải là vả mặt chúng ta ngay trước mặt mọi người sao. Từ nay về sau đừng nói là nhờ vào nó làm chỗ dựa cho chúng ta, mà chắc chắn trong nông trường sẽ có rất nhiều người âm thầm ngáng chân chúng ta.”
Hứa Liên Hoa tức giận đến nỗi mặt méo xệch đi.
“Còn không phải tại bà tuyệt tình quá sao, nếu lúc trước chúng ta giữ lại một phần tình nghĩa thì hôm nay đã không đến nỗi bị động như vậy.” Vạn Minh Tích cũng tức giận, nhịn không được mà oán trách vợ mình.
Những người có suy nghĩ bất chính luôn là như vậy, chẳng bao giờ chịu suy nghĩ về những sai lầm của bản thân.
Có sai cũng là người khác sai.
“Tôi ngổ vào, nó chính là cháu ngoại ruột của ông, chính ông không để ý đến mà lại bắt một người khác họ như tôi quan tâm, thế mà được hả?” Hứa Liên Hoa khinh thường Vạn Minh Tích.
“Bà già này có phải bà muốn ăn đòn không hả.” Vạn Minh Tích tức giận ngập bụng đang không có chỗ trút, còn bị vợ mình coi thường, lập tức trừng mắt tức giận nhìn Hứa Liên Hoa.
“Được rồi, còn chê chuyện chưa đủ loạn hay gì, đừng nói nữa, để con thử nghĩ xem.”
Vạn Lương đang rất rối vì không biết phải làm sao, đã đau hết cả đầu vì cuộc sống sau này rồi, kết quả cha mẹ lại còn cãi nhau, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Vạn Minh Tích và Hứa Liên Hoa lập tức ngậm miệng lại.
Bọn họ không thông minh như con trai nên đã hình thành thói quen nghe lời con trai.
Người nhà họ Vạn đang suy nghĩ trong nhà ăn còn Tần Thanh Man thì đã gặp được Trịnh Tuyết Tùng ở cổng chính nông trường.
Trịnh Tuyết Tùng là đội trưởng dẫn đội, cán bộ cấp đơn vị. Có thể nói trong Cục Công An huyện ngoại trừ cục trưởng và cục phó ra thì anh chính là người có chức vị cao nhất. Nói chung anh là người thường đi xử lý những vụ án lớn, án đặc biệt và án quan trọng.
Vừa nhận được lời báo án của mấy người Bao Thắng Lợi, Trịnh Tuyết Tùng lập tức dẫn theo ba công an khác thành một nhóm bốn người chạy tới nông trường Hồng Kỳ.
Án mạng xảy ra ở ngay cổng chính, còn chưa xuống xe, bốn anh công an đã nhìn thấy Ngô Vệ Dân đã tử vong được một lúc ngã trên mặt đất. Trên người Ngô Vệ Dân không chảy ra quá nhiều máu.
Chủ yếu là do trời lạnh, máu vừa chảy ra đã nhanh chóng đông lại.
Người chết không máu me nhầy nhụa, chân tay cũng không bị làm sao, nhìn qua ngoại trừ sắc mặt trắng bệch ra thì cũng không đáng sợ.
Trước đó một số công nhân của nông trường không biết chuyện gì xảy ra còn kinh ngạc không hiểu ai lại nằm trên nền trong cái ngày tuyết rơi nhiều như thế này, đến khi nhìn thấy rõ mặt Ngô Vệ Dân mới biết được là người chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận