Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 793 -




Trịnh An Quốc nghe Tần Thanh Mạn nói đã nắm chắc nên cũng an tâm, nghĩ một lát lại dặn dò thêm một câu: "Cha của Triệu Xuân Tĩnh là lãnh đạo của hội Uỷ ban Cách mạng huyện, quyền lên tiếng rất mạnh, cháu chú ý chút, đừng để điểm yếu rơi vào tay đối phương.”
Tần Thanh Man biết Trịnh An Quốc thật sự quan tâm bản thân, hỏi thẳng: “Chú Trịnh, theo lý mà nói, chức vụ uỷ viên ban tổ chức công xã không cần trợ lý, nói như vậy, Triệu Xuân Tĩnh này không có năng lực làm việc hay là lười biếng không làm việc?”
Cô biết nhất định là Triệu Xuân Tĩnh dựa vào quan hệ mà tiến vào công xã nhưng lại không biết năng lực làm việc của người này như thế nào.
Trịnh An Quốc sớm đã đoán được Tần Thanh Man sẽ hỏi vậy, cũng biết Tần Thanh Man đã nhìn ra được vấn đề của văn phòng, thấp giọng giải thích: “Nếu như nói Triệu Xuân Tĩnh không có bản lĩnh thì không đến mức, nhưng cô ta lại không thích làm mấy chuyện vụn vặt, như vậy mới có chuyện buồn cười là cần một trợ lý đó.”
“Triệu Xuân Tĩnh đầu óc linh hoạt, không hề ngu dốt, Thanh Man à, cháu phải cẩn thận chút, tuy rằng cô ta ở trong công xã không chịu làm việc, nhưng lại có thể nắm chắc được quyền lực của ủy viên ban tổ chứ, lúc cháu chưa tới, cô ta cũng có can thiệp khá nhiều vào phạm vi quản lý của chủ nhiệm hội phụ nữ.” Tiền Tương Dương cũng nói thêm vào một câu.
Tần Thanh Man hiểu rõ vì sao Trịnh Quế Hoa không thể tiếp tục liên nhiệm được.
Thứ ngu xuẩn đến mức bị đoạt quyền, mà còn nhớ mãi không quên ăn lương thực, Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương còn để Trịnh Quế Hoa liên nhiệm mới là lạ đó.
“Thanh Man à, nếu không phải vì Triệu Xuân Tĩnh không có trình độ văn hóa cao, vị trí của cô ta sớm đã có biến động rồi.”
Tiếp đó Trịnh An Quốc lại chỉ rõ cho Tần Thanh Man điểm quan trọng nhất.
“Chú Trịnh, cháu biết rồi.” Tần Thanh Man trước giờ chưa bao giờ xem nhẹ bất kỳ người nào, cô biết những người này có thể sống như cá gặp nước ở thời đại này nhất định có năng lực của chính mình.
“Thanh Man à, cháu cũng đừng sợ, cháu vừa mới vào công xã, bọn họ không dám công khai đối phó cháu, thật sự có chuyện gì, chú và thư ký sẽ giúp cháu cản lại, cháu đừng để công việc xảy ra sai sót là được.” Tiền Tương Dương vô cùng xem trọng Tần Thanh Man, ông ấy tin tưởng rằng bản thân nói như vậy Tần Thanh Man nhất định sẽ hiểu được về sau ở công xã nên xử sự như thế nào với mọi người.
“Chú Tiền, cháu hiểu rồi.”
Tần Thanh Man rất kính trọng hai vị trước mặt mình đây.
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương đều biết Tần Thanh Man thông minh, người thông minh nói hiểu rồi thì thật sự đã hiểu rồi, bọn họ cũng không cần thiết phải nói nhiều lời.
Dù sao thời đại này dễ dàng lời nhiều có chuyện.
Kể từ lúc đó, mấy người trên xe trượt tuyết không còn nói về chuyện của công xã, mà trêu chọc Sở Sở.
Sở Sở năm nay sáu tuổi, có thể đi học rồi, chờ đến đầu xuân tuyết tan là có thể cùng nhau đi học với các bạn trong đồn.
Nói đến đi học, sắc mặt của Trịnh An Quốc cùng với Tiền Tương Dương nghiêm túc hẳn.
“Chú vẫn luôn suy nghĩ có nên xin xây một trường tiểu học ở đồn Kháo Sơn chúng ta không, nếu không bọn trẻ đều phải chạy lên trên thị trấn đi học, quá xa, chúng ta ngồi xe trượt đã mất cả nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi, bọn trẻ đi bộ đi học ít nhất một lần phải đi mất một tiếng rưỡi đồng hồ, đó là còn đi nhanh đó.” Trịnh An Quốc nhíu mày, ông ấy thật sự xót cho bọn trẻ.
Tiền Tương Dương cũng bất đắc dĩ: “Đồn Kháo Sơn chúng ta cách thị trấn không xa không gần, với người trưởng thành mà nói đi một lần còn được, nhưng bọn trẻ con mỗi ngày phải đi rất nhiều lần, quả thực phí sự lại tốn thời gian.”
Lúc này Tần Thanh Mạn cũng nhớ lại tình cảnh đi học năm đó của nguyên chủ.
Tuy nói bọn họ bởi vì nguyên nhân thời tiết mà một năm chỉ mở lớp một lần, nhưng một lần phải đi học nửa năm. Suốt nửa năm trời mỗi ngày dậy sớm về trễ, buổi trưa không về thì còn phải mang theo cơm đến trường học.
Nghĩ đến cảnh nguyên chủ phải ăn cơm nguội, Tần Thanh Man đột nhiên ưu sầu cho việc học của Sở Sở.
Mỗi người trong nhà đều phải đi làm, tuy nói trường tiểu học ở trên thị trấn nên đưa Sở Sở đi học vẫn khá thuận tiện, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Sở Sở sau này mỗi ngày buổi trưa đều chỉ có thể ăn cơm nguội, cô lại xót xa không thôi.
Thường xuyên ăn cơm nguội dễ đau dạ dày.
“Chú Trịnh, đồn chúng ta có thể xin xây dựng trường tiểu học được không?” Tần Thanh Man cũng hy vọng Sở Sở có thể đi học gần.
Chưa nói ngày tuyết lớn băng núi đi học mà, chỉ đi hai mùa hạ thu cũng đã không tự tin rồi.
“Có lẽ có chút khó.” Trịnh An Quốc bản thân cũng không tự tin lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận