Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 335 -




Tần Thanh Man mạnh mẽ đánh người một trận tức giận cũng đã trút ra được, mồ hôi cũng toát ra, vứt cái gậy trong tay xuống rồi trực tiếp ôm Sở Sở vào lòng. Sau đó cô lạnh nhạt nhìn Ngô Viễn Minh, không hề cho một chút mặt mũi nào: "Đúng vậy, đánh người là phạm pháp đó."
Ngô Viễn Minh lập tức nắm lấy chỗ sơ hở trong lời nói của Tần Thanh Man: "Cô vi phạm pháp luật rồi, chúng tôi giúp đỡ đồng chí công an bắt cô về quy án thì có chỗ nào không đúng chứ."
Đắc ý nói xong câu này, ông ta nhìn về phía quần chúng vây xem xung quanh.
Những người này toàn bộ đều là người trong nông trường của ông ta, một quản lý nông trường như ông ta thế mà lại không chỉ huy được đám người này.
Thật sự làm phản mà, đợi sau khi mọi chuyện hôm nay kết thúc, xem ông ta sắp xếp cho những người này làm việc như thế nào.
"Các người…" Ngô Viễn Minh dự tính cho những nhân viên trong nông trường này một cơ hội cuối cùng.
"Từ từ đã, việc tôi đánh người là có nguyên nhân, dựa trên pháp luật mà nói là phòng vệ chính đáng, là chuyện hợp tình hợp pháp. Xin hỏi, ông có thẩm quyền gì để bắt người? Còn nữa, nếu nói đánh người là phạm pháp, vậy có phải nên bắt cái tên đầu sỏ gây tội này lại không?" Một chân Tần Thanh Man đá về phía Ngô Vệ Dân.
Ngô Vệ Dân bị cô đánh cho một trận đầu óc đã quay cuồng từ lâu, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Lại bị Tần Thanh Man đá cho một phát nữa, kêu "ai ui" một tiếng rồi nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Kể ra thì anh ta cũng hèn nhát, là một con tôm chân mềm điển hình.
Một người đàn ông bị phụ nữ đánh cho, còn không phản kháng được, nếu nói lúc mới đầu bị đánh choáng váng còn có thể hiểu được, nhưng trường hợp bị đánh mãi mà vẫn chỉ biết ôm đầu kêu rên thì vấn đề chính là ở bản thân mình rồi.
Ít nhất có thể nói rõ thể chất của Ngô Vệ Dân có lẽ không đàn ông giống như bề ngoài của anh ta.
"Vệ Dân." Ngô Viễn Minh nhìn thấy Ngô Vệ Dân bị Tần Thanh Man đá ngã, chỉ hận rèn sắt không thành thép xông lên bảo vệ con trai.
Vạn Lương đứng nguyên tại chỗ cũng không phải, không đi theo cũng không được, cả mặt ngây ngốc nhìn Tần Thanh Man, người này chính là cô em họ không dám ngẩng đầu nhìn ai của anh ta sao?
Cả nhà Vạn Minh Tích trong nhóm người cũng trợn tròn đôi mắt, hơn một năm không gặp, đối với bọn họ mà nói Tần Thanh Man đã hoàn toàn trở lên xa lạ. Xa lạ đến mức lúc này trông thấy gương mặt kia của Tần Thanh Man bỗng nhiên có chút sợ hãi, thậm chí trong lòng nổi lên một loại cảm giác nào đó.
Quản lý nông trường Ngô có vẻ cũng không phải là đối thủ của Tần Thanh Man.
"Cha ơi." Ngô Vệ Dân được Ngô Viễn Minh ôm vào lòng, rốt cuộc cũng đã lấy lại được tinh thần, ôm lấy cha ruột khóc ầm lên, anh ta lúc này chỗ nào còn có dáng vẻ huênh hoang đắc ý như khi ức hiếp những thanh niên trí thức nữa chứ.
Ở cách đó không xa, Triệu Thiên Thành cùng Vương Cát, Chu Thao khiếp sợ nhìn Ngô Vệ Dân.
Đây là Ngô Vệ Dân mà bọn họ quen biết sao?
Ngô Vệ Dân có bao nhiêu âm hiểm ác độc mấy người suốt ngày chơi chung như bọn họ là biết rõ nhất, nhìn Ngô Vệ Dân không hề giống như trong ấn tượng, ba người ba mặt nhìn nhau.
"Đại ca? Làm sao bây giờ?"
Vương Cát và Chu Thao đồng thời nhìn về Triệu Thiên Thành, bọn họ đối với Triệu Thiên Thành chính là thiên lôi chỉ đâu đánh đó, nhất nhất nghe theo.
Nội tâm Triệu Thiên Thành cũng đang đấu tranh.
Lúc trước anh ta chưa nhìn rõ tướng mạo của Tần Thanh Man, bây giờ nhìn rõ rồi, đúng là đẹp mắt hơn Hoàng Uyển Thanh mà anh ta thích, nhưng cho dù có đẹp đi chăng nữa anh ta cũng vẫn không sinh ra cảm xúc yêu thích được, bởi vì Tần Thanh Man quá hung dữ.
Bất kể là Tần Thanh Man tát Ngô Vệ Dân một cái kia, hay là cầm gậy đánh Ngô Vệ Dân giống y như đánh chó, đều khắc sâu ấn tượng vào trong đầu anh ta.
Triệu Thiên Thành sợ Tần Thanh Man từ tận đáy lòng.
Loại sợ hãi này không liên quan đến thân phận và địa vị, Mà chính sự hung hãn của Tần Thanh Man đã chế trụ anh ta, anh ta sợ hãi, sợ Tần Thanh Man.
"Chúng ta… đi thôi."
Triệu Thiên Thành không muốn tham gia vào chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Mặc dù anh ta không biết Tần Thanh Man có sức mạnh gì mà dám thách thức một quản lý nông trường như Ngô Viễn Minh, nhưng sau vài hiệp, bất kể là giao chiến trên phương diện lý lẽ, hay là khí thế thì Ngô Viễn Minh đều không thể trên cơ Tần Thanh Man, Triệu Thiên Thành nhạy bén phát hiện được Ngô Viễn Minh có khả năng không làm gì được Tần Thanh Man.
Đến cha ruột Ngô Vệ Dân còn không làm gì được Tần Thanh Man, anh ta càng không muốn ra mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận