Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 277 - Tranh giành 1




Nhìn vào khuôn mặt hoài nghi lại bực tức kia của Vương Thừa Bình, ủy viên chính trị Trương tuổi đã cao thực sự không biết giải thích như thế nào, đúng lúc ông ấy đang nghĩ xem làm sao để lừa gạt qua cửa, thì Vương Thừa Bình nhìn thấy tờ giấy Vệ Lăng để lại ở trên bàn làm việc.
Lần này thì lời nói dối gì cũng không cần phải biên soạn nữa rồi.
Khuôn mặt già của ủy viên chính trị Trương có chút đỏ, giải thích nói: "Lão Vương, chuyện này thật sự không trách tôi được, tôi vốn là sang lấy tài liệu thôi, chỉ là chỗ sủi cảo này lại có chút thơm, tôi không khống chế được bèn nếm thử một chút, vừa thử đã không dừng miệng được nữa."
Ông ấy cũng không nói dối, sự thật đúng là như vậy.
Vương Thừa Bình căm tức nhéo một miếng sủi cảo nhét vào trong miệng mình, vừa cắn một miếng, ông ấy lập tức biết vì sao ủy viên chính trị Trương lại không khống chế nổi miệng.
Chỗ sủi cảo này ăn vào rồi so với lúc ngửi càng thêm hấp dẫn hơn.
"Lão Trương, ông cũng quá đáng lắm, ông dù gì cũng là một uỷ viên chính trị có kỷ luật nghiêm minh." Vương Thừa Bình tức giận vô cùng.
Uỷ viên chính trị Trương thấy đến đạo lý lớn mà Vương Thừa Bình cũng mang ra nói rồi, không nhịn được vặn lại: "Lão Vương, đừng keo kiệt như vậy chứ, không phải chỉ là ăn của ông có mấy miếng sủi cảo thôi sao. Ông bình thường cũng không ít lần đến phòng làm việc của tôi tìm đồ ăn, đồ của tôi có cái gì mà ông chưa từng ăn qua, ông có thể ăn đồ của tôi, tôi thì không thể ăn đồ của ông à?"
"Cái này có thể giống nhau sao, đây là sủi cảo do vợ Vệ Lăng đặc biệt làm cho tôi, là quà tặng hậu bối hiếu kính cho trưởng bối." Vương Thừa Bình chắc chắn sẽ không nhận là mình keo kiệt.
Uỷ viên chính trị Trương lúc bình thường đối diện với các chiến sĩ để giáo dục tư tưởng, đúng là có tài hùng biện, nhưng gặp phải Vương Thừa Bình một bụng tà thuyết ngụy biện, ông ấy thực sự không phải là đối thủ, lại thêm đúng thực việc ông ấy làm không được đúng lắm, cho nên chỉ có thể nói xin lỗi thôi.
"Lão Vương, xin lỗi, sủi cảo thơm quá, tôi muốn không chế cũng không khống chế được, chờ chị dâu của ông đến, tôi bảo bà ấy đặc biệt làm cho ông một bữa sủi cảo."
Vợ của ủy viên chính trị Trương mấy ngày nữa sẽ đến thăm ông ấy, cho nên ông ấy mới dám nói mấy lời như này.
Vương Thừa Bình thấy ủy viên chính trị Trương đều đã nhờ chị dâu gói sủi cảo cho ông ấy để nhận lỗi rồi, ông ấy thật sự không thể tiếp tục níu lấy chuyện ủy viên chính trị Trương ăn vụng sủi cảo chiên của mình mà nói nữa.
Mang theo sự đau lòng, Vương Thừa Bình vừa càn quét nốt miếng sủi cảo chiên cuối cùng còn lại trong hộp cơm, vừa nói ra một câu.
"Không đúng nha, tên nhóc Vệ Lăng này nếu thực sự đến tặng sủi cảo không thể nào chỉ tặng một mình tôi được, phần của ông đâu?" Lời này vừa nói ra, ánh mắt nhìn về phía ủy viên chính trị Trương của Vương Thừa Bình cũng mang theo chút nghi ngờ.
"Lão Trương, không phải ông giấu phần của mình đi, chuẩn bị để ngày mai ăn mảnh đấy chứ!"
"Tôi là người như thế sao!"
Uỷ viên chính trị Trương bị lời nói của Vương Thừa Bình làm cho tức đến suýt chút nữa thì nôn ra máu, nhưng đúng là cũng có chút ngờ vực.
Nếu Vệ Lăng muốn tặng đồ không thể nào chỉ tặng một mình Vương Thừa Bình, ông ấy đối với Vệ Lăng cũng khá tốt, Vệ Lăng chắc chắn không thể làm ra chuyện bên trọng bên khinh đâu.
Uỷ viên chính trị Trương lập tức đứng dậy đi về phòng làm việc của mình.
Nếu như Vệ Lăng cũng tặng sủi cảo cho ông ấy, sủi cảo lại ngon như thế, ông ấy nhất định sẽ không chia cho Vương Thừa Bình đâu, dù sao thì Vương Thừa Bình cũng đã lải nhải ông ấy suốt cả buổi, nên xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, lời xin lỗi này không thể để lãng phí được.
Uỷ viên chính trị Trương gõ bàn tính nhỏ trong lòng, Vương Thừa Bình liếc mắt một cái đã đoán ra được dự tính của ủy viên chính trị Trương, lập tức đi theo ra cửa.
Loại trường hợp này ủy viên chính trị Trương thực sự khó mà nói rằng “Lão Vương, ông đừng có đi theo nữa.”
Lời này nếu mà nói ra, Vương Thừa Bình tuyệt đối có thể ghi thù, nhận định là mình cố ý.
Bất đắc dĩ, ủy viên chính trị Trương chỉ có thể dẫn theo Vương Thừa Bình vào phòng làm việc của mình, lục tìm một lượt, cái gì cũng không tìm thấy.
Lần này đến Vương Thừa Bình cũng ở trong lòng mắng thầm Vệ Lăng.
Đối nhân xử thế kiểu gì vậy, tặng sủi cảo cũng không tặng cho ủy viên chính trị, đây là chờ bị làm khó dễ sao!
Đương nhiên, ông ấy biết ủy viên chính trị Trương không phải người bụng dạ hẹp hòi, nhưng việc này Vệ Lăng làm vậy là không được rồi, dễ bị người khác nắm thóp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận