Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 156 - Giao nộp gia sản, lĩnh chứng kết hôn 3




Tần Thanh Man hoàn toàn không nghe thấy được lời xin lỗi của Vệ Lăng.
Bởi vì toàn bộ tinh thần của cô bây giờ đều đang đặt trên mặt Vệ Lăng, cô có một loại cảm giác không chân thực giống như đang mơ vậy.
Từ khi cô đồng ý lời cầu hôn của Vệ Lăng đến giờ mới được có mấy ngày, cái đơn xin kết hôn này làm sao đã được phê chuẩn rồi, không phải nói thẩm tra của bộ đội rất nghiêm ngặt sao, ít nhất cũng cần kiểm tra rất lâu, như thế nào đến lượt bọn họ mới có mấy ngày đã phê chuẩn xong rồi.
“Anh… Anh nộp đơn lúc nào vậy?”
Mất cả buổi, Tần Thanh Man mới tìm lại được giọng nói của mình, thậm chí bởi vì khó tin, tiếng nói của cô còn có chút phiêu đãng.
“Ngày đó về doanh trại anh liền nộp đơn luôn, sau đó nhờ đồng chí bên bộ chính trị nhanh chóng xử lý, cho nên mới có thể nhận được đơn trả lời nhanh như vậy.” Vệ Lăng không kể đến quá trình thúc giục Vương Thừa Bình đóng dấu.
Nghe xong Vệ Lăng giải thích, Tần Thanh Man mới hiểu được thư phê chuẩn đơn xin kết hôn mới ra lò này có được như thế nào, Vệ Lăng vừa làm một cái như vậy, khiến cho những nhân viên trong bộ đội không biết nội tình còn tưởng hai người bọn họ vì kết hôn mà vội vàng biết bao nhiêu.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Vệ Lăng mặt cô nhanh chóng đỏ bừng lên.
Đỏ đến như sắp rỉ máu vậy.
Da mặt Tần Thanh Man vốn trắng nõn mịn màng, vừa đỏ lên cái càng hấp dẫn ánh mắt người khác, tầm mắt Vệ Lăng không nhịn được dừng lại trên đó, thậm chí còn ma xui quỷ khiến thế nào mà duỗi tay ra cảm nhận một chút nhiệt độ.
Thật nóng, cũng thật non mượt.
Sờ xong, tay Vệ Lăng liền cứng lại trên mặt Tần Thanh Man.
Mặt Tần Thanh Man càng đỏ, càng nóng hơn, ánh mắt nhìn về Vệ Lăng trong ngượng ngùng còn có chút hờn giận, cô cảm thấy bản thân mình không chỉ bị trêu đùa, mà có thể còn bị vẽ thành mèo hoa rồi, bởi vì lúc nãy Vệ Lăng đang nhào bột, trên tay vẫn dính bột mì.
“Ha ha ha, chị gái là mèo hoa kìa.”
Quả nhiên là vậy, tiếng cười của Sở Sở từ một bên vang lên.
“Xin lỗi.” Căng thẳng trong mắt Vệ Lăng bớt đi rồi, ánh mắt nhìn Tần Thanh Man cũng có chút muốn cười.
Thực sự vừa nãy hắn không cố ý muốn xoa bột mì lên mặt Tần Thanh Man.
Nhưng lỡ nhầm rồi cũng có cái hay của nó.
Như vậy ngược lại còn giúp hòa tan bầu không khí khó tả vừa rồi.
Tần Thanh Man bị Sở Sở cười là mèo hoa, cô lập tức rút tay ra khỏi tay Vệ Lăng đưa lên sờ sở mặt mình, sau đó xoa lên nhóc con đang ngẩng đầu cười mình đến không nhìn thấy tổ quốc đâu, xoa một cái, khuôn mặt sạch sẽ của Sở Sở cũng xuất hiện lốm đốm vết bột mì vàng thẫm.
Sở Sở lập tức kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Cậu trước tiên là nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tần Thanh Man, sau đó lại nhìn qua Vệ Lăng một chút, cuối cùng không thể tin được mà kêu lên: “Chị, rõ ràng là anh rể vẽ chị thành mèo hoa, tại sao chị lại bôi lên mặt em chứ?” Cậu không nghĩ ra được nguyên nhân từ đâu.
Đối với trách cứ của Sở Sở, ánh mắt Tần Thanh Man thoáng qua một chút e lệ.
Cô đâu phải không muốn trả thù Vệ Lăng đâu, chủ yếu là chỉ cần nghĩ đến việc dùng tay vuốt ve mặt Vệ Lăng là cô lại cảm thấy khẩn trương không chịu được rồi, bất đắc dĩ mới rút lui mà chuyển đối tượng.
“Ai bảo em cười chị, hừ—” Tần Thanh Man quay đầu tiếp tục thái dồi, thuận tiện tìm cho Sở Sở một lý do.
… Thật sự có cười đùa Tần Thanh Man - Sở Sở lặng lẽ đi lấy khăn lau mặt.
Sở Sở vẫn còn nhỏ, dễ lừa, nhưng Vệ Lăng vốn là người có tâm tư nhạy bén, đã sớm nhìn ra được Tần Thanh Man không được tự nhiên, nhịn cười, hắn quay lại trước cái thớt tiếp tục nhào bột.
Hắn thích ở cùng với hai chị em Tần Thanh Man.
Vô cùng tự nhiên, cũng rất hòa hợp, có tình thương ấm áp của gia đình, cũng có cảm giác hạnh phúc.
Khóe mắt Tần Thanh Man ở một bên thực ra vẫn luôn chú ý đến Vệ Lăng, nhìn thấy vẻ mặt Vệ Lăng lúc này, cô bỗng nhiên có chút không được vui cho lắm, thái dồi kho xong, cô liền tới thay Vệ Lăng cắt mì sợi.
Ở thời kì này, mì sợi trong nhà đều là cán mỏng vắt mì thành từng miếng rồi thái ra.
“Để anh làm cho, em chỉ huy.”
Vệ Lăng trước đó đã nhìn thấy Tần Thanh Man làm mì sợi như thế nào, cũng biết phải làm sao, những lời nói ra lại dễ nghe vô cùng, đem quyền chỉ đạo giao cho Tần Thanh Man.
Thấy Vệ Lăng vẫn coi như làm đúng, tâm trạng Tần Thanh Man mới tốt hơn một chút.
Sau đó dùng câu chữ nhẹ nhàng nói ra những điều cần chú ý khi thái mì.
Vệ Lăng sức lực lớn, lực khống chế cũng tốt hơn so với Tần Thanh Man, sợi mì cắt ra đều tăm tắp, tựa như dùng thước đo vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận