Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 307 -




"Gió thổi rồi." Tần Thanh Man nhìn tuyết đọng bị gió cuốn lên phía ngoài phòng, thì thầm nói nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô thấy được bão tuyết ở vùng Đông Bắc.
So với tưởng tượng của cô thì càng đáng sợ hơn.
Gió như thế này vô cùng đáng sợ, nhưng sau khi gió qua đi, cũng có thể tạo thành cảnh đẹp mỹ lệ cực kỳ, mặt sông hoa nở, cây cối phủ kín bụi băng, là cảnh đẹp tự nhiên mà vô số nhiếp ảnh gia sau này luôn theo đuổi, bởi vì cảnh đẹp như vậy nhất định phải đợi sau khi trải qua bão tuyết mới có thể xuất hiện.
Tần Thanh Man nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ lâm vào trầm tư, Vệ Lăng tưởng rằng vợ mình đang lo lắng.
"Vợ ơi, chúng ta ở trong phòng không có việc gì đâu, nền móng nhà vững chắc, gỗ dùng để xây dựng đều là gỗ nguyên cây, tường cũng là dựng hai lớp, chắc chắn có thể chống được gió giật cấp 12. Em yên tâm đi, chúng ta ở nhà sẽ không có chuyện gì đâu."
Lúc này Vệ Lăng cũng buông xuống tất cả những nhộn nhạo trong lòng, cùng Tần Thanh Man nhìn qua khe hở của cửa sổ xem bão tuyết bên ngoài phòng.
Gió tuyết như thế này kiếp trước hắn đã trải qua một lần.
Là vào lúc canh giữ ở biên thành, nhiệt độ vào mùa đông ở thời đại đó của bọn hắn còn lạnh hơn bây giờ, biên thành của bọn họ lúc bấy giờ cũng không phải vùng đất dưới chân hắn lúc này, mà là một nơi cách khá gần thủ đô.
Mùa đông năm đó biên thành nổi lên bão tuyết, bão vừa quét tới là quét liền suốt nửa tháng.
Trong nửa tháng thời tiết cực lạnh, không chỉ có rất nhiều binh sĩ bị chết cóng, mà người dân trong biên thành cũng chết rét, chết đói đến rất nhiều, một trận thời tiết cực lạnh đi qua, sức sống cả biên thành thương tổn nặng nề, so với biên thành càng tổn hại nghiêm trọng hơn là trên thảo nguyên.
Trên thảo nguyên vô số dân chúng cùng dê bò bị chết cóng.
Vừa vào xuân, biên thành chỗ hắn bùng phát chiến tranh.
Những dân tộc thiểu số trên thảo nguyên đến xâm phạm, cũng là vì sinh tồn, làm phát sinh một trận đại chiến không thể tránh khỏi. Chết rét một đám người, chết đói một đám người, đánh trận lại chết thêm một đám người với số lượng lớn nữa, cuối cùng mặc dù hắn bảo vệ được biên thành, nhưng cả toà biên thành đều trở nên tiêu điều.
"Đảng thật tốt, quốc gia thật tốt." Vệ Lăng là thật sự bày tỏ cảm xúc của mình.
Sau khi giải phóng, mặc dù đất nước hiện tại đang trong thời kỳ khó khăn, lương thực cùng vật tư ít ỏi, nhưng quốc gia vẫn luôn điều tiết khống chế, vẫn luôn nỗ lực hết sức để nhân dân có thể được ăn no, có áo mặc.
Trong điều kiện cả nước trên dưới đều đồng lòng, nhân dân gặp phải bão tuyết cũng sẽ không giống như mấy trăm năm trước mà chết hàng loạt nữa.
Tần Thanh Man nghe ra được sự cảm thán trong lời nói của Vệ Lăng, cũng nhẹ nhàng đáp lại một câu: "Đúng vậy, Đảng thật tốt, quốc gia thật tốt, hiện tại nhân dân chỉ cần nỗ lực lao động là có thể tiếp tục sống, chứ không đến nỗi dù bỏ ra sức lao động cũng bị bóc lột đến không còn cách nào sống sót."
"Chủ tịch là lãnh tụ vĩ đại của nhân dân cả nước."
Vệ Lăng và Tần Thanh Man cùng tán thành câu nói này.
Người cày có ruộng, phân phối theo lao động, thời đại cần phải đi từng bước từng bước, rồi sẽ có một ngày có thể đi đến được "con đường rộng mở".
Chậm rãi một chút, từ từ một chút, mới có thể có được sự thịnh vượng của thế hệ tương lai.
"Chị, anh rể." Lúc hai con người đều không phải dân bản xứ sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này đang trong lòng tràn đầy cảm khái mà ngắm bão tuyết bên ngoài, Sở Sở cũng dụi mắt ngồi dậy.
Cậu đêm qua thức đêm rất lâu, cho dù có ngủ nhiều thêm lúc, dường như cũng không được tỉnh táo hoàn toàn như lúc bình thường khi thức giấc.
"Tỉnh rồi sao?"
Tần Thanh Man quay đầu nhìn Sở Sở.
Vừa nhìn cô liền phát hiện ra ngay sự khác thường, cô nhớ quần trong mà đứa nhỏ mặc là màu vàng nhạt, làm sao có thể biến thành màu xám trắng được, trừ phi…
Tần Thanh Man mặt không đổi sắc vươn tay sờ sờ chăn đệm của Sở Sở.
Chăn đệm vừa mới giặt cùng với chăn đệm đã dùng một thời gian cảm giác tay khi sờ lên sẽ không giống nhau, Tần Thanh Man vừa sờ lập tức sờ ra sự khác biệt, cô thậm chí còn ngửi thấy mùi thơm dịu thoang thoảng.
Là hương thơm của xà phòng.
Mà loại hương thơm này thông thường chỉ ở trên chăn đệm vừa được giặt sạch sẽ mới có thể ngửi thấy được, chăn đệm nếu đã dùng được một tuần, hương xà phòng nhàn nhạt này chắc chắn sẽ bay hơi hoà vào không khí, cho nên bộ chăn đệm này của Sở Sở là vừa mới được giặt xong.
Tần Thanh Man hiểu rõ.
Đồng thời cũng nhớ đến cốc nước mật ong lớn mà hôm qua lúc gần đi ngủ đứa nhỏ đã uống, lập tức đoán ra được đáp án.

Bạn cần đăng nhập để bình luận