Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 218 - Không phải người ngoài có phải là có thể ngủ chung trên một cái giường đất không? 6




Bốn người đàn ông đến thăm, hơn nửa nồi thịt kho tàu hầm với củ cải trắng Tần Thanh Man nấu chắc chắn là không giữ lại được rồi.
Vốn dĩ Tần Thanh Man còn đang nghĩ trời lạnh, thịt kho tàu hầm rất tốn củi, đã nấu rồi thì nấu nhiều chút, để ăn luôn hai ba ngày, kết quả là mấy chiến hữu của Vệ Lăng lại đến nên chắc chỉ đủ ăn một lần thôi.
Ăn uống no say, một đám người ngồi trong phòng nhà họ Tần lén cởi thắt lưng ra.
Ăn no, quá no luôn.
Nhưng lại thoải mái, vô cùng thoải mái.
Thịt kho tàu mềm vừa phải, toàn mùi thịt thơm phức, củ cải trắng trong veo như nước hút hết mỡ thừa từ thịt kho tàu vừa giòn vừa trong veo, ăn ngon như thịt vậy, ăn ngon đến mức mấy người Đỗ Hoành Nghị với Tả Cao Bằng hoàn toàn không thể dừng lại được.
Cuối cùng một nồi món chính vốn dĩ ba người có thể ăn được trong ba ngày lại bị mọi người tiêu diệt sạch sẽ trong một buổi.
“Em dâu à, cuối năm sư đoàn bọn anh cũng chia thịt đấy, đều là của sư đoàn bọn anh tự nuôi, dựa theo cấp bậc của anh thì ít nhất cũng phải được mười cân thịt, đến lúc đó anh sẽ xách hết đến nhà em, coi như là đền bù tổn thất cho bữa ăn này của anh.” Tả Cao Bằng cười hì hì nói chuyện với Tần Thanh Mạn.
Sao Tần Thanh Man có thể để người ta ăn một bữa cơm mà tốn mất mười cân thịt được. Biết Tả Cao Bằng có chủ ý gì, cô cũng không chọc thủng ý đồ mà đồng ý nói: “Được, đến lúc đó em sẽ làm thành thịt khô, mọi người có thể để ăn dần.”
“Em dâu, còn thịt của anh nữa, cha mẹ anh sống xa anh, trước giờ anh chỉ ăn mỗi cơm trong nhà ăn. Trước đây số thịt này bọn anh đều quy ra thành thức ăn hàng tháng, bây giờ ăn cơm em dâu nấu anh mới biết cái gì gọi là mỹ vị nhân gian.” Viên Hướng Dương vô cùng tôn sùng Tần Thanh Man.
“Được, thịt của các anh cứ mang hết đến nhà em, em xử lý cho các anh.”
Tần Thanh Man biết mấy người Đỗ Hoành Nghị là quân nhân, cơ hội rời khỏi doanh trại không nhiều, không thể ngày nào cũng đến nhà mình ăn cơm được, cũng không khách khí đồng ý để bọn họ ăn chực.
“Em dâu, bọn anh đã thương lượng qua với lão Vệ rồi, sang năm lúc xây nhà cho em cũng sẽ xây nhà của bọn anh luôn, đến lúc đó mấy nhà chúng ta chính là hàng xóm rồi.” Đỗ Hoành Nghị vô cùng kỳ vọng vào cuộc sống năm sau.
Cứ nghĩ đến năm sau sẽ được thường xuyên qua nhà họ Tần ăn chực.
Tần Thanh Mạn thực sự không biết mấy người Đỗ Hoành Nghị cũng muốn sửa nhà, còn định xây mấy cái nhà gần nhau, thế là cô kinh ngạc nhìn về phía Vệ Lăng.
Vệ Lăng thấy mấy người Đỗ Hoành Nghị hệt như cái muôi thủng vậy, giải thích với Tần Thanh Man: “Tuổi của bọn họ cũng lớn hết rồi, sớm muộn gì sau khi kết hôn cũng phải rời quân doanh, xây nhà cho bọn họ sớm chút đến lúc cần sẽ không luống cuống tay chân.”
Cũng sẽ không giống như hắn bây giờ, ở nhà vợ, đến chút chuyện gì đó cũng không dám làm!
Tần Thanh Mạn nghe Vệ Lăng giải thích như vậy liền hiểu nguyên do.
Mấy người Đỗ Hoành Nghị kia mấy năm gần đây chắc là sẽ không bị điều đi, thậm chí còn định lập gia đình ở biên cương luôn. Nếu lập gia đình thì đúng là xây dựng nhà cửa trước sẽ tốt hơn.
“Chị, anh rể, mọi người không cần em sao?”
Ngay khi người lớn còn đang hào hứng bàn bạc chuyện xây nhà vào năm sau thì giọng của Sở Sở đột nhiên vang lên. Cậu nhóc thậm chí còn nắm chặt áo của Tần Thanh Man, ánh mắt đề phòng nhìn về phía Vệ Lăng cùng với mấy người Đỗ Hoành Nghị như phòng cướp.
Sao cậu lại có cảm giác mấy người này muốn cướp chị của cậu đi vậy.
Cậu cứ cho là chị với anh rể sẽ không rời đi, sẽ sống với cậu ở nhà họ Tần.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Tần Thanh Man sẽ rời khỏi mình là Sở Sở lại sợ, hốc mắt cũng nhanh chóng tích đầy nước mắt.
“Sở Sở, em đừng sợ, chị sẽ không rời khỏi em đâu.”
Tần Thanh Man vừa thấy Sở Sở như vậy liền vội vàng ôm cậu vào lòng dỗ dành.
“Sở Sở, em đừng sợ, anh với chị em sẽ không bỏ em lại đâu. Chúng ta chỉ là sẽ xây thêm một căn nhà gỗ cách đó không xa thôi, đến lúc đó hai nha em thích chơi ở đâu, thích sống ở đâu cũng được hết.” Vệ Lăng cũng nhanh chóng vỗ về Sở Sở đang hoảng sợ.
Sở Sở có chút không tin, bàn tay nhỏ bé cầm chặt lấy tay Tần Thanh Man không chịu buông lỏng.
“Sở Sở, anh rể em nói thật đấy, chị em với anh rể kết hôn, sau này nhà em sẽ còn có thêm người, mà nhiều người thì hai phòng sao đủ ở được đúng không. Cũng phải xây thêm nhà trước, đến lúc đó em có thể đưa mấy đứa cháu trai đi chơi thỏa thích rồi.” Đỗ Hoành Nghị từng gặp Sở Sở mấy lần nên lúc này lời khuyên bảo của anh ấy rất có trọng lượng.
Mà lời anh ấy nói không chỉ để cho Sở Sở an tâm mà còn làm mặt Tần Thanh Man đỏ bừng lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận