Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 512 -




Nghĩ đến chuyện bài kiểm tra của tiểu đoàn hai bọn họ có lẽ sẽ vô cùng khó khăn, mọi người lại chỉ có thể thầm than xui xẻo trong lòng.
Đâu còn cách nào khác, quân đội là một chỉnh thể, một người phạm sai lầm là cả đoàn thể bị phạt.
“Tất cả chú ý, dậm chân tại chỗ dậm ——”
Bắt đầu từ tiểu đội, tiểu đoàn hai bắt đầu chỉnh đốn, sau khi chỉnh đốn xong, vài trăm người của tiểu đoàn hai tất cả đều đứng trên sân huấn luyện bắt đầu chạy.
“Đồng chí Trung đoàn trưởng, tiểu đoàn hai đã chỉnh đốn xong, xin chỉ thị.”
Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn hai Đinh Hướng Sơn chạy đến trước mặt Vệ Lăng xin chỉ thị, khi xin chỉ thị còn liến khóe mắt nhìn thoáng qua sói con trong ngực Vệ Lăng.
Nhóc nhỏ hạt tiêu này đã phá hủy toàn bộ bài kiểm tra của tiểu đoàn hai.
Từ nay về sau có lẽ tiểu đoàn hai bọn họ sẽ bị hai tiểu đoàn khác cười thối mũi mất.
Lúc này, trong lòng Đinh Hướng Sơn đang cảm thấy vô cùng đằng chát, thậm chí còn nghi ngờ Vệ Lăng cố ý thả sói con ra quấy phá bài kiểm tra của con bọn họ, mục đích là kiểm tra bất ngờ, nhưng tại sao tiểu đoàn hai bọn họ lại dính chưởng đầu tiên.
“Tất cả quân binh mỗi người chạy hai mươi vòng.”
Vệ Lăng lạnh lùng vô tình ra lệnh.
“Rõ.” Đinh Hướng Sơn nhận được chỉ thị tinh thần phấn chấn chạy về dẫn đội bắt đầu chạy bộ.
Đội ngũ chỉnh tề chạy quanh sân huấn luyện tạo thành một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.
Vệ Lăng nhìn tiểu đoàn hai chạy một vòng sau đó mới chuyển ánh mắt đến một vị trí, vị trí kia đúng là chỗ Đỗ Minh với Sở Sở trốn.
Từ câu đầu tiên Đỗ Minh và Sở Sở nói với nhau hắn đã biết hai người trốn ở đó.
“Đỗ Minh.” Vệ Lăng đột nhiên gọi.
“Có.” Đỗ Minh nào dám trốn nữa, Vệ Lăng đã gọi rồi, cậu ấy chỉ có thể vội vàng đứng dậy, đừng nghiêm tại chỗ.
Sở Sở do dự một lát rồi cũng đứng lên.
Trong sân huấn luyện, tất cả mọi người đều mắt nhìn thẳng tập trung chạy, không cần biết Vệ Lăng đang làm gì, có người nào đến, tất cả mọi người đều tỏ vẻ không liên quan đến mình nhưng khóe mắt đã sớm liếc nhìn Đỗ Minh.
Tuy không cùng một tiểu đoàn nhưng đều cùng một trung đoàn nên có không ít người biết Đỗ Minh.
Nhìn thấy Đỗ Minh, lại trông thấy cái đầu be bé của Sở Sở, mọi người đều cùng suy đoán.
Trưa nay tiểu đoàn hai không đến nhà ăn ăn cơm nên đương nhiên không biết chuyện hai chị em Tần Thanh Man đã đến sư đoàn, cũng không biết Sở Sở là ai.
Sân huấn luyện của sư đoàn được canh gác cẩn thận không chỉ xuất hiện sói con mà còn có cả một cậu nhóc vài tuổi, việc này nhìn thế nào cũng thấy có chút không bình thường.
Đang lúc mọi người trên sân tập đều đang hóng hớt thì Vệ Lăng cũng ra lệnh phạt với Đỗ Minh, “Đỗ Minh, hai mươi vòng.”
“Rõ.” Đỗ Minh đã dự cảm được trước nhưng trái tim vẫn như tro tàn gia nhập chạy phạt.
Chỗ tốt duy nhất chính là cậu ấy không cần vác vật nặng.
Đỗ Minh là binh của tiểu đoàn một, không thể nhập vào đội ngũ của tiểu đoàn hai nên chỉ có thể chạy một mình một hàng.
Và lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Vô số ánh mắt mang theo đủ ý quét về phía Đỗ Minh.
Làm Đỗ Minh cảm thấy lạnh hết cả người, cậu ấy tin chắc rằng chỉ cần người của tiểu đoàn hai biết cậu ấy là người hại bọn họ bị phát thì chắc chắn cậu ấy sẽ bị xử lý.
Đỗ Minh rất khổ nhưng lại chẳng thể làm gì.
“Còn… Còn em?” Khi Đỗ Minh bị phạt chạy bộ, Sở Sở đã chạy tới bên cạnh Vệ Lăng, ngửa đầu nhìn hắn.
Khi đến đây, cậu cảm thấy gọi Vệ Lăng là anh rể cứ lạ lạ nên chỉ có thể ậm ờ hỏi một tiếng như vậy.
Cuối cùng ánh mắt của Vệ Lăng cũng đặt lên người Sở Sở, “Đồng chí Tần Vân Sở, em chạy hai vòng.”
“Rõ.” Sở Sở học các chiến sĩ kính cẩn chào Vệ Lăng, sau đó hít sâu một hơi chạy về phía đội ngũ đang chạy bộ.
Cậu nhóc người nhỏ, chân cũng ngắn nên chắc chắn không thể chạy nhanh như mọi người, hơn nữa hai vòng cũng không hề ngắn.
Đỗ Minh không ngờ đến Sở Sở mà Vệ Lăng cũng phạt, lập tức cảm thấy lo lắng hơn.
Sau khi xử phạt tất cả mọi người, ánh mắt Vệ Lăng lại chuyển lên người chú sói con trong ngực.
Tuy hôm nay sói con gây họa nhưng hắn lại phát hiện ra điểm đặc biệt của nhóc, tốc độ của nhóc con này rất nhanh, thậm chí còn có thể chạy ngang qua sân tập bắn, phát biết rằng lúc đó trên sân có rất nhiều đạn đang bay.
“Ngao ôôô ——”
Sói con nhìn Sở Sở đang ra sức chạy trong sân huấn luyện, đột nhiên phát hiện ra mình đã gây họa.
Vệ Lăng buông sói con xuống, sói con chạy quanh Vệ Lăng vài vòng rồi chạy về phía Sở Sở.
Mọi người thấy sói con chạy đến cạnh Sở Sở liền hiểu nguyên nhân.
Ánh mắt nhìn về phía Sở Sở cũng nhiều hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận