Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 126 - Anh dũng bắt trộm 1




Anh dũng bắt trộm 1
Ánh mắt sáng lấp lánh, sau khi ăn xong một miếng Vệ Lăng nhanh chóng cắt một miếng khác đưa cho Tần Thanh Man.
Trước lạ sau quen, Tần Thanh Man đã ăn đến miếng thứ nhất do Vệ Lăng đút rồi thì cũng sẽ không từ chối miếng thứ hai nữa, cứ như vậy, hai người đút cho nhau ăn, chả mấy chốc không chỉ ăn hết nửa chỗ thịt gấu mà ngay cả cháo rau rừng trong nồi cũng hết sạch luôn.
Mặc dù phần lớn đồ ăn đều rơi vào bụng Vệ Lăng, nhưng Tần Thanh Man được Vệ Lăng đút cho cũng vẫn bị ăn no quá.
Đặt nồi xuống, Tần Thanh Man nhịn không được xoa xoa bụng.
Nhìn thấy động tác của Tần Thanh Man Vệ Lăng lập tức biết ngay là có chuyện gì, hắn dùng lá thông gói lại thật kĩ phần thịt đã nướng rồi vùi vào trong phần tro đã tàn của lò sưởi, sau đó đưa tay về phía Tần Thanh Man, "Thanh Man, chúng ta đi thăm nhóc sói con đi."
Trời vẫn chưa tối hẳn, hắn vẫn hoàn toàn có thể lấy cớ đi thăm sói con để nắm tay Tần Thanh Man dạo bộ.
Mấy hôm nay Vệ Lăng với Tần Thanh Man nắm tay cũng thành quen rồi, đối với cái tay đưa ra, cô cũng rất tự nhiên đưa tay nắm lấy.
Sau đó hai người kiểm tra một chút lửa trong lán nghỉ, lại treo da gấu ở chỗ thông gió, rồi mới thong thả ung dung đi đến ổ sói.
Hai người đang nắm tay không nói lời nào, nhưng cái ăn ý giữa bọn họ khiến sự im lặng còn tốt hơn cả nói thành lời.
Đoạn đường bình thường cần đi nửa giờ được hai người đang trong giai đoạn "tình yêu cuồng nhiệt" đi đến bốn năm mươi phút mới tới nơi.
Trên đường đi ngang qua nơi gấu đen bị đánh chết, hai người Vệ Lăng gặp được bầy sói.
Ăn uống no nê, phần lớn sói sẽ không trở về ổ, mà sẽ ở lại canh giữ bên cạnh con mồi, mùa đông khó săn mồi, bọn nó phải bảo vệ thật tốt đồ ăn của mình.
Khi Vệ Lăng và Tần Thanh Man đi qua, mấy con sói cũng lịch sự nhỏ giọng "chào hỏi" một tiếng.
Lại gặp nhau lần nữa, Tần Thanh Man cũng đã không còn sợ đám sói này như vậy, cô thậm chí còn nhìn mấy con sói này nhiều hơn mấy cái.
Mặc dù màu sắc lông của đám sói này không được thuần túy xinh đẹp như Tiểu Hắc và vợ Tiểu Hắc, nhưng con nào con nấy dáng vẻ uy vũ, đều là những con sói đẹp đẽ.
"Về sau khi không có anh ở cạnh, trên núi gặp được sói không được tới gần, không phải tất cả sói đều dễ ở chung đâu." Vệ Lăng lo Tần Thanh Man không biết được sự đáng sợ của sói, nhịn không được nhắc nhở một câu.
"Em biết chứ." Tần Thanh Man cũng không có ngây thơ như vậy, cô biết những con sói thuộc đàn của Tiểu Hắc này vì "một nhà" Tiểu Hắc mới nhìn cô bằng ánh mắt khác.
"Ừm."
Vệ Lăng nắm chặt tay Tần Thanh Man.
Lúc hai người đến ổ sói, trời cũng gần như tối hẳn rồi, Tiểu Hắc cũng đã sớm cảm ứng được sự xuất hiện của hai người, ra ngoài ổ nghênh đón trước một bước.
Đứng trên mỏm đá cao cao, Tiểu Hắc từ trên cao nhìn xuống hai người.
Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Man nhìn thấy Tiểu Hắc giả ngầu.
Khỏi phải nói, Tiểu Hắc giả ngầu như vậy, càng có cảm giác bá khí uy phong lẫm liệt, không hổ là bậc vương giả của cả đàn, hơi thở của sự vô lại cũng sắp tràn ngập khắp trời đất khu này rồi
"Em cứ kệ nó, nó chính là có cái đức hạnh như này."
Vệ Lăng nhìn Tiểu Hắc vô cùng cạn lời, giải thích cho Tần Thanh Man.
"Em biết mà." Tần Thanh Man nở nụ cười, cô nhớ sói được người hiện đại sau này nhận xét là cao ngạo, trung thành, không nghĩ tới nhìn Tiểu Hắc đúng là đủ cao ngạo, nhưng mà là cái kiểu cao ngạo ngốc nghếch cơ.
Ngay tại lúc hai người chuẩn bị dọc theo vách đá leo lên ổ sói, sau lưng Tiểu Hắc liền thò ra một cái chân màu đen.
"Ngaooooo…."
Theo một tiếng kêu thảm thiết, Tiểu Hắc trực tiếp bị đá từ trên vách đá xuống.
Sau đó hai người Tần Thanh Man liền nhìn thấy vợ Tiểu Hắc.
Vợ Tiểu Hắc cũng không giống như Tiểu Hắc dùng vẻ mặt đoan trang nhìn Tần Thanh Man, đối mặt với ân nhân cứu mạng, sói đen vui vẻ đến kêu lên, theo tiếng kêu của nó, sau lưng cũng chui ra hai nhóc sói con đang run rẩy lẩy bẩy.
Một đen một trắng.
Tần Thanh Man đang cong người cười lớn cũng không quan tâm đến trò hề của Tiểu Hắc nữa, hai ba cái leo lên trên vách đá tới trước mặt hai nhóc sói con ngồi xuống.
Vệ Lăng không xa không gần bảo vệ ở phía sau một bước.
Vừa cho Tần Thanh Man đủ không gian riêng tư, vừa có thể cứu người ngay lập tức nếu xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Hai nhóc sói con sau một ngày một đêm lớn lên, lông mượt hơn, chân cũng có lực hơn rồi.
Chính là mắt vẫn chưa mở, lỗ tai hình như cũng vẫn dính sát vào đầu.
Tần Thanh Man nghi hoặc nhìn về phía Vệ Lăng. Vệ Lăng cũng hiểu liền giải thích: "Sói con phải trong khoảng hai tuần mới có thể mở mắt và nghe thấy tiếng."
"Vậy chúng nó bây giờ là?"
Tần Thanh Man chỉ vào hai con sói con vẫn luôn chui ra chui vào dưới bụng sói đen, kinh ngạc trước năng lực hành động của chúng nó.
"Bọn nó là dựa vào khứu giác để phân biệt". Vệ Lăng biết Tần Thanh Man đang nghi ngờ điều gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận