Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 234 - Đục băng 3




"A Lăng, không cần đâu, tay em không lạnh, em lau mồ hôi cho anh xong liền đeo găng tay lên ngay." Tần Thanh Man ngăn cản Vệ Lăng, sau đó từ trong túi áo lấy ra một cái khăn tay.
Khăn tay là lúc trước mua ở Cung Tiêu Xã trên huyện, mới được giặt sạch phơi khô, vẫn là lần đầu tiên Tần Thanh Man mang theo ra ngoài.
Chiếc khăn tay thuần cotton vô cùng thấm hút mồ hôi, Tần Thanh Man chỉ mất vài giây đã lau sạch sẽ mồ hôi trên trán Vệ Lăng.
Tại lúc cô định thu khăn tay về, ánh mắt lại dừng trên cổ Vệ Lăng.
Nơi đó cũng có vết tích mồ hôi, có thể thấy được Vệ Lăng trước đó mất nửa tiếng đục ba khối băng đã tiêu hao biết bao nhiêu thể lực.
"Vợ ơi, không sao, về nhà tắm chút là được." Tầm nhìn của Vệ Lăng di chuyển theo ánh mắt Tần Thanh Man, mặc dù không nhìn thấy được tình trạng trên cổ mình, nhưng hắn có thể cảm thấy được cổ áo chỗ đó có hơi ướt, mà đây cũng có lẽ là nguyên nhân tầm mắt Tần Thanh Man dừng lại.
Tần Thanh Man lại không cho là như vậy, "A Lăng, trời lạnh, mồ hôi không lau kịp sẽ bị cảm."
Cô biết sức khỏe Vệ Lăng rất tốt, nhưng lại không có ý định thật sự không làm gì.
Nắm lấy khăn tay, tay Tần Thanh Man đưa về phía cổ Vệ Lăng, còn chưa lau được mồ hôi, cô đã cảm nhận được nhiệt độ từ trên cổ Vệ Lăng, cao hơn rất nhiều so với nhiệt độ ngón tay cô.
Có chút thiêu đốt người.
Đặc biệt là ngửi được hơi hở của Vệ Lăng, trái tim Tần Thanh Man không khống chế được nhảy lên thình thịch.
Tần Thanh Man bị Vệ Lăng ảnh hưởng tới. Trong mắt Vệ Lăng, vợ mình cũng tràn đầy dụ hoặc.
Khuôn mặt xấu hổ có chút đỏ của vợ khiến hắn hận không thể hung hắn cắn một miếng, đôi môi hình kim cương bởi vì trời lạnh mà càng thêm hồng nhuận, đến cả ngón tay lướt qua cổ mình cũng khiến trong lòng hắn nhộn nhạo vô cùng.
Cái cổ nóng hầm hập gặp phải ngón tay hơi lạnh, suýt chút nữa thì thiên lôi câu động địa hoả (sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa dưới đất, chỉ trạng thái kích thích nóng bỏng giữa hai người).
"Vợ ơi." Vệ Lăng siết chặt nắm tay, hắn hơi hơi cúi đầu nhìn Tần Thanh Man, trong mắt mang theo khát vọng.
Tần Thanh Man nhìn thấy dáng vẻ này của Vệ Lăng liền liên tưởng tới tình cảnh lúc chưa rời giường hồi sáng.
Nhìn thoáng qua Sở Sở ngồi xổm trên mặt sông đang nhìn chằm chằm vào cái hố, Tần Thanh Man liền nổi lên ý đồ xấu, nghĩ cũng không cần nghĩ, cô thu tay về cởi nốt găng tay bên còn lại ra, sau đó hai tay nhanh chóng nhét vào trong cổ Vệ Lăng.
Nhiệt độ ấm áp kia ngay lập tức khiến Tần Thanh Man lộ ra biểu cảm hưởng thụ.
Đã sớm đoán được Tần Thanh Man muốn làm gì, Vệ Lăng cũng không đề phòng mà còn tự hiến dâng cổ mình ra.
Lúc này hắn cũng không cảm thấy lạnh.
Bởi vì ngón tay Tần Thanh Man chỉ hơi lạnh một chút, nhiệt độ hơi lạnh đối với hắn mà nói càng giống thêm dầu vào lửa hơn.
Bàn tay đã tháo găng của Vệ Lăng bao bọc lấy tay Tần Thanh Man
Từ trong ra ngoài đều là sự ấm áp, ngón tay Tần Thanh Man nhanh chóng ấm trở lại.
Tại lúc Tần Thanh Man định nói hay làm chút gì đó, Vệ Lăng đã lên tiếng, "Vợ ơi, còn lạnh không?"
"Không lạnh nữa."
Xuyên qua đôi mắt trong suốt của Vệ Lăng, Tần Thanh Man thấy được sự cưng chiều trong đáy mắt đối phương, lập tức hiểu rõ được vị trí của mình trong trái tim hắn.
Ý vui đùa nổi lên, ngón tay được bao bọc nhẹ nhàng gãi gãi lên lòng bàn tay Vệ Lăng.
Vệ Lăng trong lòng tê dại, không chỉ tê dại trong lòng mà cả người cũng vô cùng tê dại, một cảm giác run rẩy từ da đầu lan truyền ra khắp toàn thân, sống lưng, tứ chi, thẳng đến đầu dây thần kinh…..
"A Lăng, chúng ta đi xem xem cá đi."
Tần Thanh Man không chỉ có thể cảm nhận được lửa nóng từ trên người Vệ Lăng mà còn có thể cảm nhận được cảm xúc mà Vệ Lăng truyền tới.
Giữa ban ngày ban mặt, cô trốn tránh chuyển sang chuyện khác.
Huống chi bên cạnh bọn họ chính là Sở Sở, nếu để cậu bé nhìn thấy cái gì thì sẽ không được hay lắm.
"Vợ ơi." Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man trêu ghẹo xong liền chạy, trong mắt không tự giác mang theo theo một tia ủy khuất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận