Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1001 -




Vương Thừa Bình là quân nhân nên dáng người cao to, nếu đứng gần thì Sở Sở mới sáu tuổi phải ngẩng đầu lên mới thấy người.
“Đi đi.”
Vương Thừa Bình khẽ đẩy Sở Sở.
Ông ấy biết lúc này Tần Thanh Man bớt lo nghĩ đi thì mới nghỉ ngơi tốt được, Vệ Lăng không ở nhà, người có ảnh hưởng với cô nhất chính là Sở Sở.
Sở Sở bị Vương Thừa Bình đẩy lập tức vào phòng phía tây, thấy Tần Thanh Man ngồi trên giường vẫy tay với cậu.
“Chị.”
Sở Sở lập tức nhào tới, suýt nữa thì nhào vào lòng Tần Thanh Man.
Dù lúc này nhìn vẻ mặt Tần Thanh Man đã hồi phục nhiều nhưng thực ra thân thể vẫn chẳng có sức lực mấy.
“Chị, xin lỗi, em xin lỗi.” Sở Sở thấy mình suýt gây họa nên mặt trắng bệch, chuyện Tần Thanh Man ngất xỉu hôm nay đã dọa cậu nhóc.
“Chị không sao, đâu có đụng trúng chị, đừng xin lỗi nữa, đi đun nước tắm cho Đô Đô đi.” Tần Thanh Man thấy Sở Sở bị dọa vội sai cậu nhóc đi làm việc, lúc này bận rộn mới không rảnh suy nghĩ lung tung.
Sở Sở nghe bảo đun nước tắm cho sói con thì lập tức nhìn về phía bụng Tần Thanh Man.
Lúc này sói con đã quay đầu ra ngoài, cảm xúc không tệ như ban nãy nữa.
“Đô Đô bẩn quá.”
Sở Sở không khỏi chê một câu.
Sói con xòe móng ra trả lời cậu, dù sói con không hiểu Sở Sở đang nói gì nhưng nó nhìn ra vẻ mặt của Sở Sở, nó đâu có mù mà không thấy vẻ chê bai rõ ràng thế.
Sói con trở lại như thường, hai đứa nhỏ lập tức biểu diễn võ thuật trước mặt Tần Thanh Man.
Cô cũng không cản lại, chỉ mỉm cười nhìn hai đứa đùa giỡn.
Lúc Sở Sở và sói con giỡn nhau, trong sân có tiếng ô tô vang lên, Vương Thừa Bình dẫn người trở về sư đoàn.
Tần Thanh Man không tiện ra tiễn nên Hoàng Uyển Thanh chịu trách nhiệm tiễn khách.
Sau khi tiễn đám người Vương Thừa Bình đi, Hoàng Uyển Thanh không về phòng ngay mà đến nhà Trịnh An Quốc xin nghỉ cho Tần Thanh Man.
Quân y nói Tần Thanh Man cần nghỉ ngơi nhiều hơn, thế thì phải xin nghỉ vài ngày.
Trịnh An Quốc vẫn chưa nghỉ ngơi, từ lúc xe của sư đoàn vội vàng tiến vào đồn, ông ấy đã đoán nhà họ Tần có chuyện, tình huống thế này sao mà ông ấy ngủ được, lúc đang hút thuốc lá sợi trong sân nhà mình thì Hoàng Uyển Thanh đến.
Nghe Hoàng Uyển Thanh bảo Tần Thanh Man không khỏe nên ngất xỉu, ông ấy lập tức duyệt cho cô nghỉ.
“Cô Uyển Thanh, thế này nhé, cô về bảo với cô Thanh Man nghỉ một tuần trước, công xã có chuyện nào không giải quyết được tôi sẽ bảo chủ nhiệm hội phụ nữ của đại đội đến đồn tìm cô ấy, xử lý tại nhà cũng được.”
Trịnh An Quốc định cho Tần Thanh Man nghỉ ngơi nhiều hơn.
Thời gian này Tần Thanh Man không chỉ phụ trách chuyện hội phụ nữ của công xã mà còn rất nhiều chuyện trong công xã huyện có bóng dáng của Tần Thanh Man, nếu không huyện Bạch Thành đâu có yên bình như năm nay.
Ủy ban cách mạng huyện Bạch Thành ổn định lại, sản xuất và kinh tế lập tức phát triển.
Cuộc sống của người dân tốt đẹp hơn làm các huyện xung quanh phải ngưỡng mộ, ngoài ủy ban các mạng cấp trên không hài lòng ra thì cơ quan chính phủ trên thành phố, trên tỉnh đều rất hài lòng.
Đây là những chuyện Tần Thanh Man thực hiện được qua Chu Kinh Quốc.
Cũng có thể nói năm nay huyện Bạch Thành yên ổn vui sướng thế có công lao không nhỏ của Tần Thanh Man.
Công việc nhiều khiến người ta bận rộn thế thì phải bù chút ngày nghỉ.
Hoàng Uyển Thanh thấy Trịnh An Quốc duyệt nhanh thế, nghĩ Tần Thanh Man có thể nghỉ ngơi một thời gian lập tức vui mừng trở về nhà, cô ấy muốn nói tin tốt này cho Tần Thanh Man ngay.
Lúc về đến nhà, Sở Sở đang dẫn sói con đi tắm.
Tháng chín không lạnh lắm nhưng cũng không nóng, đi tắm buổi tối phải đun nước nóng, thế nên Tần Thanh Man sai bảo xong, Sở Sở lập tức đun cả nồi nước to để tắm cho sói con.
Sói con không ngoan ngoãn tắm rửa, quậy phá một lúc, cả người Sở Sở cũng ướt theo.
Thế là lần này thành hai đứa nhóc cùng tắm.
Hoàng Uyển Thanh về đến nhà là lúc hai đứa nhóc đã tắm gần xong, đang lau nước trên người.
“Thanh Man, em đã xin bí thư An Quốc cho chị nghỉ mấy ngày, mấy ngày này chị nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe đi.” Hoàng Uyển Thanh khẽ véo khuôn mặt ửng hồng vì mới tắm xong của Sở Sở, mỉm cười vào phòng phía tây báo cho Tần Thanh Man.
“Ừ, chị biết rồi.”
Tần Thanh Man đang tựa người ở đầu giường sưởi, cô không nằm vì định đợi Hoàng Uyển Thanh về đun chút nước nóng cho cô lau người, ban nãy cô ôm sói con cả người toàn bụi, cô chưa lau người thay đồ nên chưa nằm xuống.
Hoàng Uyển Thanh lại gần Tần Thanh Man mới thấy bụi trên quần áo cô, mỉm cười nói: “Thanh Man, em đi đun nước cho chị lau người.”
“Ừ, đang chờ em đấy.”
Tần Thanh Man coi Hoàng Uyển Thanh như người nhà nên không khách sáo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận