Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 842 -




Bọn họ xoa lên cái bụng xẹp lép của mình rồi đi theo sau lưng bọn trẻ.
Lên núi vào mùa này là cực khổ nhất, vì núi bị tuyết dày bao phủ, trên núi cực kỳ tiêu điều, hoàn toàn không tìm được thứ gì để thỏa mãn cơn đói, trừ khi săn được con mồi, nhưng núi phia sau cách đồn Khoá Sơn rất gần, khả năng săn được rất thấp.
Mấy người trẻ tuổi coi như là giúp bọn trẻ đi chơi một chuyến.
Bọn họ tin rằng không đi săn được thì chắc chắn lát nữa bọn trẻ sẽ sớm về nhà, cảm giác đói bụng rất khó chịu, không ai có thể chịu đựng được lâu.
Sở Sở vốn chỉ muốn dẫn bạn bè đi dạo quanh phía sau núi, nhưng khi có nhiều người hơn, ai nấy đều tỏ vẻ nghiêm túc, khiến cho sói con cũng trở nên nghiêm túc, bước chân của nó không còn chỉ để cho vui nữa.
Sói con bẩm sinh đã phù hợp với rừng rậm.
Khi bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh và nghiêm túc hơn, nó bắt đầu thận trọng bước đi, cái đầu tròn cũng chuyển động.
Thỉnh thoảng nó dừng lại, cẩn thận lắng nghe, dường như có thể nghe thấy những âm thanh mà bọn Sở Sở không thể nghe thấy.
Cứ như vậy, sự chú ý của mọi người càng tập trung hơn.
Mọi người tự động đi theo phía sau sói con, tuyết trên mặt đất từ cứng rắn chuyển sang xốp giòn.
Cứng rắn là vì có nhiều người giẫm lên, tuyết bị giẫm chặt lại, xốp giòn thì lại khác, là bởi vì không có nhiều người đi trên tuyết vẫn như mới rơi xuống đất.
Lúc này mọi người đều nhìn ra sự khác biệt của sói con.
Trên lớp tuyết mịn, nếu con người giẫm lên, họ sẽ bị chìm xuống do trọng lực của mình, nhưng sói con thì không như vậy.
Nhìn thân hình mập mạp của sói con giẫm trên tuyết không hề bị ảnh hưởng gì, giống như tuyết dưới chân nó vẫn còn rất cứng, Sở Sở đang đi theo sói con cũng theo sát từng bước đi của sói con.
Sói con giẫm lên tuyết không bị chìm, nhưng khi Sở Sở giẫm lên, lập tức có thể chìm nửa bàn chân vào trong đó.
Có thể thấy được đây là khác biệt lớn như thế nào.
Bằng cách này, bọn trẻ càng có động lực đi săn, cũng càng tin tưởng sói con hơn, cứ như vậy bọn trẻ được sói con dẫn vào chỗ sâu sau núi.
Đến vị trí này, những đứa nhỏ đã bị người lớn vác trên lưng, chỉ có như vậy mới không cản trở bước tiến của đoàn người, Lê Tinh và những người khác cũng gia nhập đám trẻ Sở Sở.
Đối mặt với việc có thêm mấy người lớn, bọn trẻ rất vui mừng.
Chúng không lo lắng sẽ phải chia con mồi, chúng rất vui vì người lớn làm bạn đồng hành, hôm nay đi săn sẽ an toàn hơn.
Đoàn người càng lúc càng đi sâu, Lê Tinh và Khương Hạo càng cau mày chặt hơn.
Bọn họ đã tiến vào sâu trong núi, khoảng cách xa như vậy vượt quá phạm vi tâm lý của bọn họ, nếu không nhìn thấy vẻ mặt thoải mái mà nghiêm túc của sói con, bọn họ đã sớm ngăn cản đoàn người này.
Bước chân của Lê Tinh hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Khương Hạo.
Anh ấy cảm thấy mình phải ngăn cản bọn nhỏ lại, nếu đi xa hơn chỗ này, sẽ thật sự tiến vào trong núi, vào núi là một chuyện nguy hiểm, trên núi bất kỳ tình huống nào cũng có thể xảy ra, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, chỉ với mấy người bọn họ không cách nào bảo vệ được nhiều trẻ con như vậy.
Đúng lúc Lê Tinh đang định gọi Sở Sở và Tam Mộc đang đi phía trước.
Con sói con vốn đang dẫn đầu đột nhiên chạy vọt đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người với tốc độ hoàn toàn không phù hợp với kích thước của nó, ngay trước khi mọi người kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi, sói con lại xuất hiện.
Con sói con xuất hiện trở lại với một thứ tròn tròn đang vùng vẫy trong miệng.
“Là... là một con thỏ, một con thỏ tuyết!”
Tam Mộc đi theo Sở Sở, lập tức nhận ra con mồi trong miệng sói con, đồng thời cùng Sở Sở chạy về phía sói con.
Sói con còn chưa trưởng thành, thỏ tuyết lại quá lớn, vùng vẫy dữ dội, chúng lo lắng con mồi sẽ tuột khỏi miệng sói nên vội chạy tới giúp đỡ.
Hơn nữa, thỏ tuyết trải qua một mùa đông toàn ngủ đông và ăn uống quá nhiều, vô cùng mập mạp, sói con không thể ngậm trong miệng nổi, chỉ có thể vất vả kéo tới.
“Khỉ thật! Vậy mà thật sự có thể bắt được con mồi!”
Lê Tinh sửng sốt, trong miệng không nhịn được thốt lên một câu quốc túy thường nói.
“Mau đi giúp đỡ, đừng để thỏ tuyết chạy mất.” Khương Hạo nói xong những lời này, anh ấy cũng cùng mấy người bạn đồng hành dùng đôi chân dài lao về phía sói con.
Sở Sở và Tam Mộc là những người đầu tiên đè lấy thỏ tuyết.
“Béo thật đấy, lông thỏ sờ thật là thích.” Tam Mộc ấn mạnh con thỏ tuyết, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn kinh ngạc.
Cậu biết Mũm Mỉm nhất định có thể làm được.
“Mũm Mỉm, làm tốt lắm.” Sở Sở nhìn thấy Tam Mộc đè chặt con thỏ, những người bạn khác cũng đến giúp đỡ, dứt khoát buông tay đang đè con thỏ ra, quay sang bế con sói con lên xoa xoa.
Tuy rằng hiện tại chỉ là thỏ, nhưng cậu tin tưởng, lát nữa sói con nhất định sẽ bắt được thêm nhiều con mồi nữa.
Chỉ cần có thể bắt được con mồi, cậu cũng không bị các bạn nói là kẻ ngốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận