Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 945 -




Khoan hãy nói, hai người này không chỉ có ngoại hình xứng với nhau, mà tính cách cũng rất xứng đôi.
Trần Cảnh là một người có vẻ trầm ổn, mặt không lạnh lùng như Vệ Lăng, lúc nhếch miệng cười một tiếng, có vẻ ấm áp như ánh nắng, cực kỳ thích hợp để xoa dịu nhớ nhung của Hoàng Uyển Thanh với Tề Vệ Anh.
Tần Thanh Man nghĩ đến đây thì mỉm cười thân thiết với Trần Cảnh: "Đồng chí Trần Cảnh, có rảnh hoan nghênh tới nhà làm khách."
"Đồng chí Tần, tôi nhất định sẽ đến."
Trần Cảnh đối mặt với lời mời của Tần Thanh Man, không chút khiêm tốn.
Kể từ khi biết hôm qua Tần Thanh Man toàn quyền trù tính ở làng Hữu Nghị, anh ấy cực kỳ kính nể Tần Thanh Man, rất hi vọng học tập được năng lực trù tính này của Tần Thanh Man.
Trần Cảnh kéo gần quan hệ với Tần Thanh Man, cực kỳ vui vẻ.
Loại vui vẻ này đơn thuần chỉ là niềm vui ngưỡng mộ, anh ấy không có ý nghĩ xấu, dù sao vừa rồi Sở Sở có nói hai chữ anh rể, có nghĩa Tần Thanh Man là người đã kết hôn.
"Đồng chí Tần, cô gánh vác thêm chút nhé, thằng nhóc này cực kỳ sùng bái cô."
Trần Sơn Hà là trưởng bối, đương nhiên sẽ nói tốt vài câu cho Trần Cảnh.
Tần Thanh Man nghe vậy thì hiểu rõ có chuyện gì, nhìn Trần Cảnh cười nói: "Đồng chí Trần Cảnh, ai cũng có chỗ dở chỗ hay của mình, chúng ta học tập lẫn nhau."
"Đồng chí Tần, tôi cũng không có gì đáng để cô học tập, nếu tôi có một nửa bản lĩnh như cô, vậy chú tôi có thể yên tâm để tôi bay một mình rồi." Trần Cảnh dám mỉa mai Trần Sơn Hà ngay trước mặt Tần Thanh Man.
Cũng chứng minh quan hệ của hai người thật sự rất thân thiết.
"Thằng nhóc này, có biết nói chuyện hay không, sớm muộn gì cũng có một ngày chú bị cháu làm tức chết." Trần Sơn Hà cười vỗ đầu Trần Cảnh.
"Đồng chí Trần Sơn Hà, chú là lãnh đạo, phải có dáng vẻ của lãnh đạo, cháu không so đo với chú." Trần Cảnh nói xong lời này thì chạy nhanh như chớp.
Lúc này nước trong hồ đã khôi phục, Viên Hướng Dương và Phương Lỗ đã dẫn người đi quản lý đám rương.
Những cái rương này đều dính sương trắng trong hồ nước, nhất định phải dùng nước tẩy rửa sạch sẽ.
Mà người tẩy rửa là Triệu Phi Bằng.
Không có cách nào khác, chỉ có Triệu Phi Bằng miễn dịch với khí độc của sương trắng.
Lúc này Triệu Phi Bằng đã cởi áo ngoài xuống hồ nước lần lượt tẩy rửa từng cái rương, rửa xong lại để lại trên bờ, Viên Hướng Dương và Phương Lỗ dẫn người vừa kiểm kê vàng vừa dùng tuyết đọng tẩy rửa.
Mặc dù vàng vẫn luôn được bịt kín tại trong rương, nhưng chưa chắc sương mù đã không lọt vào bên trong.
Ngay khi mấy người Viên Hướng Dương bận rộn, Trần Cảnh gia nhập đội ngũ.
Trần Cảnh chạy xa, Trần Sơn Hà lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với Tần Thanh Man: "Cha mẹ đứa nhỏ Trần Cảnh này hi sinh sớm, từ nhỏ đã lớn lên ở nhà tôi, đứa nhỏ này cũng coi như có năng lực, dựa vào bản lĩnh của mình tiến vào Sở tỉnh, vẫn luôn muốn đến địa phương, một mình gánh vác một phương, tôi vẫn luôn không yên lòng, cũng luôn ngăn cản."
Tần Thanh Man không ngờ lần đầu Trần Sơn Hà gặp mặt mình đã có thể nói rõ ngọn ngành như thêd, nhưng cũng hiểu đối phương đang cố ý muốn để Trần Cảnh ở lại Bạch Thành.
Nếu như vậy, vậy Trần Cảnh và Hoàng Uyển Thanh đúng là có duyên.
"Đồng chí Sơn Hà, tục ngữ nói con cháu tự có phúc của con cháu, nếu đồng chí Trần Cảnh thật sự có lòng xông xáo, tôi cảm thấy ông làm trưởng bối có thể buông tay, dù sao đường của mỗi người đều phải tự đi ra ngoài, có chính xác hay không, chỉ có đi rồi mới biết được." Tần Thanh Man an ủi Trần Sơn Hà.
"Đồng chí Tần, khó trách Trần Cảnh sùng bái cô, nhìn xem, cô thông thấu hơn nhiều, tôi đã lớn tuổi rồi, không thấy rõ vấn đề như cô." Ánh mắt Trần Sơn Hà nhìn về phía Tần Thanh Man ngập tràn thưởng thức.
Ông ấy thật sự thưởng thức Tần Thanh Man.
Vừa thông minh, vừa trầm ổn, quan trọng hơn là thông thấu, bất cứ chuyện gì cũng đều thông thấu.
Tần Thanh Man nhìn thấu ý thưởng thức trong mắt Trần Sơn Hà: "Đồng chí Sơn Hà, ông đây là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, dùng tấm lòng của trưởng phối đối với đồng chí Trần Cảnh, là chuyện thường tình, ông yên tâm, nếu đồng chí Trần Cảnh ở lại Bạch Thành, chúng tôi đều sẽ chỉ bảo cho anh ấy."
Cô biết Trần Sơn Hà không thể nói ra từ chăm sóc, chủ động đổi thành một từ khác.
"Đồng chí Tần Thanh Man, tôi chỉ hi vọng Trần Cảnh có thể theo cô học hỏi nhiều hơn, nó chỉ cần có năm phần phong thái của cô thôi thì tôi cũng thoả mãn và yên tâm rồi, sau này, mong cô chỉ dạy nó nhiều hơn." Trần Sơn Hà nói cho Tần Thanh Man rõ ngọn nguồn.
“Đồng chí Sơn Hà, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức."
Tần Thanh Man biết, từ nay về sau, quan hệ của nhà bọn họ và nhà họ Trần sẽ không chỉ như này, sau này có lẽ sẽ thật sự qua lại như người thân.
“Đồng chí lãnh đạo, ông nói vậy là muốn anh Trần Cảnh bái chị cháu làm thầy sao?"
Những người khác đang bận, chỉ có Sở Sở đi theo cạnh Tần Thanh Man, nghe cuộc trò chuyện của Tần Thanh Man và Trần Sơn Hà, cậu không nghe hiểu ý giấu giếm, chỉ đại khái nghe ra Trần Sơn Hà muốn Tần Thanh Man dạy bảo Trần Cảnh.
Trần Sơn Hà sững sờ, tâm trạng càng không tệ, nở nụ cười.
“Đúng vậy, ông dự định để chị cháu nhận Trần Cảnh làm đồ đệ, để Trần Cảnh làm trâu làm ngựa ở nhà cháu."
Sở Sở cau mày lại: "Nhà cháu không đủ để ở!" Cậu cho rằng Trần Cảnh thực sự sẽ vào nhà mình ở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận