Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 923 -




Vì có thuốc nổ rồi nên không thể công khai nửa tấn vàng, nhiều vàng như vậy cô lo lắng sẽ có người nảy sinh ý đồ khác.
Suy cho cùng, không thiếu những người chết vì tiền, bí quá hoá liều.
“Tôi đã thảo luận với đồng chí Phương Lỗ, vấn đề chất nổ quan trọng nhưng vấn đề vàng còn quan trọng hơn. Tôi và anh ấy là người được các bộ phận liên quan chỉ định xử lý vấn đề về vàng, cho nên chúng tôi không thể rời đi. Tôi đã nhờ đại đội trưởng của đại đội một chỉ huy một đội quân trung đội hộ tống số thuốc nổ này về.”
Viên Hướng Dương báo lại những gì anh ấy đã thảo luận trước đó với Phương Lỗ.
“Tôi bảo Lưu Vũ theo xe về, bởi vì xe chở thuốc nổ phải chạy chậm, trên đường đi sẽ tốn rất nhiều thời gian, chỉ có thể phân ra một chiếc xe thôi, những chiếc xe còn lại phải để hộ tống vàng."
Phương Lỗ nói tiếp lời của Viên Hướng Dương.
"Đến Thị trấn phía Nam có thể mượn xe, phải báo cáo trước để trong trấn cử đặc vụ chuyên nghiệp đến vận chuyển thuốc nổ, đồng thời, dọc theo các con đường cũng phải được dọn thông thoáng." Tần Thanh Man suy nghĩ một lúc rồi dặn dò.
Bao bì thuốc nổ của thời đại này khác với bao bì của thời đại sau, không chắc chắn bằng.
Bất cứ lúc nào, vận chuyển chất nổ cũng là việc cực kỳ nguy hiểm, dù có cẩn thận đến mấy cũng không thể coi thường được.
"Đồng chí Tần, cô yên tâm, tôi sẽ dặn dò Lưu Vũ."
Phương Lỗ rất cảm kích, đồng ý đề nghị của Tần Thanh Man.
Đã bàn bạc xong mọi chuyện, lập tức hành động.
Các quân nhân bộ phận nấu ăn luôn luôn giữ bánh bao nóng cho các binh sĩ chưa về, bây giờ thấy quân nhân không thể đến gần, lập tức đưa bánh bao và nước nóng cho các quân nhân canh giữ xe.
Lúc này có một hàng hơn ba mươi người đang canh giữ xe.
Tối hôm qua bọn họ đã đi theo Viên Hướng Dương vào làng tìm thuốc nổ cả đêm, giữa đường cũng chỉ ăn bánh bao hấp mà đám người Phương Lỗ mang đến.
Khoảng cách từ lều trại đến làng chỉ có hơn năm kilomet, nhưng khoảng cách này đã làm cho những chiếc bánh bao mà Phương Lỗ và những người khác nhét trong ngực trở nên cứng ngắc, dù vậy, các quân nhân vẫn khá hài lòng với những chiếc bánh bao cứng đó.
Đêm qua các quân nhân phải ăn bánh bao cứng, nhưng hôm nay được ăn bánh bao và nước ấm, bọn họ hài lòng hơn rất nhiều.
Ăn uống no đủ xong, mọi người nhét bánh bao vào túi rồi lên đường.
Xe lái về phía huyện thành với tốc độ đều đều, tốc độ này để quân nhân và công an hộ tống có thể theo kịp.
Bọn họ im lặng, luôn luôn chú ý đến xung quanh xe, thận trọng đi theo.
Sau khi nhìn đặc vụ hộ tống thuốc nổ rời đi, Tần Thanh Man và những người khác đề nghị đưa dân làng về nhà.
"Các đồng chí, chúng tôi thực sự có thể về nhà được rồi sao?"
Một số dân làng hưng phấn nhìn đám người Tần Thanh Man.
"Mọi người, chúng tôi đã kiểm tra trong làng nhiều lần, hoàn toàn an toàn, mọi người có thể về nhà rồi." Viên Hướng Dương, người chịu trách nhiệm thu hồi chất nổ đêm qua, mặc trên mình bộ quân phục đứng lên trấn an dân làng.
"Bọn họ là Quân đội nhân dân, lời nói của quân nhân rất đáng tin, chúng ta về nhà đi."
Dân làng nhìn bộ quân phục của Viên Hướng Dương vô cùng tin tưởng.
"Về nhà đi! Quân nhân nói làng đã an toàn, tức là đã an toàn rồi. Về nhà thôi! Mọi người nhanh chóng về nhà đi, nếu không về, người già và trẻ nhỏ thật sự sẽ không chịu nổi nữa mất."
"Ừm, trời lạnh quá! Dù đã đốt lửa, người tôi vẫn cảm thấy rất lạnh."
Nhiều người trong đám đông đồng ý, mọi người cũng thi nhau thu dọn đồ đạc.
"Mọi người, vì sự an toàn của mọi người, lúc này quân nhân chúng tôi vẫn sẽ bảo vệ làng Hữu Nghị. Cho nên mọi người đừng sợ hay lo lắng khi nhìn thấy những người binh lính, bọn họ chỉ đang canh giữ mà thôi." Viên Hướng Dương thấy nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của dân làng, vội vàng dặn dò một lần nữa.
“Cảm ơn Quân đội nhân dân, cảm ơn các đồng chí công an, mọi người vất vả rồi.”
Triệu Chính Nghiệp biết ngày hôm qua trong làng nguy hiểm đến mức nào, bây giờ thực sự có thể trở lại thôn, ông ấy thay mặt tất cả dân làng nói lời cảm ơn này.
"Cám ơn các đồng chí, vất vả cho các anh rồi!"
Dưới sự hướng dẫn của Triệu Chính Nghiệp, tất cả dân làng làng Hữu Nghị nghiêm túc đứng chào Viên Hướng Dương và Phương Lỗ.
Mặc dù cách chào của mọi người không được chuẩn mực nhưng ý tôn trọng là như nhau.
Tất cả các quân nhân và công an ngay lập tức đứng nghiêm và chào lại dân làng.
Tần Thanh Man và Sở Sở cũng chào lại.
"Mọi người, nhanh về nhà đi. Về nhà đốt bếp lò lên sưởi ấm giường đất, giữ ấm cho mọi người trong nhà. Đừng để sinh bệnh!" Tần Thanh Man liếc nhìn Triệu Chính Nghiệp nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận