Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 262 - Cảnh giới tối cao của khoe khoang 5




Sở Sở dùng tay nhỏ bôi xà phòng khắp đầu rồi bắt đầu gãi tóc, gãi nhẹ mấy phút rồi dùng nước rửa sạch bọt xà phòng trên tóc đi.
Bọt do xà phòng sinh ra ít, dùng xong, trong nước cũng không có quá nhiều bọt.
Gội đầu xong, Sở Sở bắt đầu làm sạch cơ thể.
"Sở Sở, cần anh giúp không?" Vệ Lăng nhìn đôi tay đôi chân nhỏ của Sở Sở, nghĩ có thể giúp cậu rửa người.
"Anh rể, không cần, em có thể tự tắm."
Sở Sở không nhận ý tốt của Vệ Lăng, cậu vịn vào viền chậu tắm bơi bơi, chơi một lúc, cảm thấy nhiệt độ của nước hơi giảm đi mới vội xoa rửa rồi đứng dậy, sau vài phút, lại nói với Vệ Lăng: "Anh rể, múc cho em một chậu nước sạch xối người."
Cậu gội đầu rồi, dùng xà phòng rồi, trước khi mặc quần áo cần dùng nước sạch dội rửa một chút.
"Được."
Vệ Lăng đã sớm chuẩn bị xong nước sạch cho cậu, bảo cậu đứng giữa chậu tắm, hắn cầm muôi múc nước ấm sạch sẽ xối từ trên đầu cậu xuống.
Đây là vòi tắm phiên bản chạy bằng cơm.
Dội rửa sạch sẽ, Vệ Lăng cầm khăn tới lau người cho Sở Sở.
Lau đầu trước rồi lau người, trước lò lửa ấm áp, Sở Sở nhanh chóng mặc quần áo, có sự giữ ấm của quần áo, tắm rửa trong giá rét đã kết thúc như vậy.
Vệ Lăng đi rửa sạch chậu tắm, Sở Sở cầm cây lau sàn nhỏ lau sàn.
Vừa nãy cậu tắm đã bắn nước xuống sàn gỗ, phải lau sạch, lau sạch nước tắm bắn ra rồi, cậu thuận tiện lau cả phòng khách một lượt.
Mặt sàn trong nhà cậu được lau thường xuyên, vô cùng sạch sẽ.
Tần Thanh Man phải đi một lúc mới tới nhà Trịnh An Khang, bởi vì nhà Trịnh An Khang nằm ở ngoại vi đồn Kháo Sơn, cách nhà họ Tần hơi xa.
"Chú An Khang có nhà không ạ?"
Đứng trước cửa viện nhà Trịnh An Khang, Tần Thanh Man quan sát nhà họ Trịnh.
Nhà Trịnh An Khang ở ngoại vi đồn Kháo Sơn, gần núi, trong viện chất rất nhiều gỗ, là gỗ nguyên cây, nghe nói những cây gỗ này là do đối phương dùng điểm công đổi được, bởi vì Trịnh An Khang thích làm mộc, bây giờ không được mua bán tư nhân, ông ấy rảnh rỗi sẽ làm một số đồ gia dụng đặt trong nhà, không bán, chỉ thưởng thức.
Đương nhiên, nếu có người lấy vật đổi vật, ông ấy cũng sẽ đổi một ít đi.
Lúc Trịnh An Khang nghe giọng của Tần Thanh Man, ông đang làm việc ở trong căn nhà chuyên dùng làm mộc.
Mùa đông ngày dài, ông ấy không thích ra ngoài uống rượu với người khác, cũng không thích tám chuyện này nọ, dẫn đứa cháu mười lăm tuổi làm mộc.
To tới bàn ghế băng ghế, chậu tắm, chậu rửa chân, nhỏ tới bát gỗ đều làm được.
Nghe thấy giọng của Tần Thanh Man, Trịnh An Khang không để ý, mà vợ của ông ấy ở trong phòng khách sưởi ấm may vá quần áo đi ra.
"Là...Thanh Man à?"
Mắt của vợ Trịnh An Khang không được tốt lắm, cách một căn viện phải mất nửa ngày mới nhận ra Tần Thanh Man.
"Đúng, thím, là cháu, Tần Thanh Man."
Tần Thanh Man đứng trước cửa nhà họ Trịnh đợi người tới mở cửa viện.
Ban ngày ban mặt, cửa viện nhà họ Trịnh không khóa, nhưng chủ nhân không lên tiếng, đương nhiên cô không thể đẩy cửa đi vào.
Vợ của Trịnh An Khang thấy Tần Thanh Man đứng trước cửa viện đợi liền biết đối phương là đặc biệt tới nhà, gọi: "Thanh Man, cửa không khóa, cháu vào đi."
"Vâng, thím, vậy cháu vào nhé."
Được sự cho phép của chủ nhân, Tần Thanh Man mới đẩy cửa viện nhà họ Trịnh đi vào.
"Thanh Man, nào, vào nhà sưởi ấm." Vợ của Trịnh An Khang rất nhiệt tình mời Tần Thanh Man vào phòng khách sưởi ấm.
"Thím, chú An Khang có nhà không, cháu muốn làm ít đồ gia dụng." Tần Thanh Man không theo vợ Trịnh An Khang vào phòng khách, mà hỏi Trịnh An Khang.
Vợ Trịnh An Khang lập tức hiểu tại sao Tần Thanh Man tới nhà.
Người trong thôn đều biết chuyện Tần Thanh Man kết hôn với Vệ Lăng, cũng biết sau khai xuân năm sau họ sẽ xây nhà tổ chức lễ.
Chắc chắn nhà mới cần gia cụ mới.
Trước đây, bà ấy nói với chồng không chừng nhà họ Tần sẽ nhờ nhà họ làm gia cụ, chồng bà ấy còn cười nói bây giờ nhà họ Tần có tiền có phiếu, đâu sẽ coi trọng vật phẩm thô sơ do ông ấy làm, chắc chắn là đến cung tiêu xã mua hàng có sẵn.
"Ông nó, ông nó, Thanh Man tìm ông."
Vợ Trịnh An Khang không dám chậm trễ chính sự quay đầu gọi lớn về phía căn phòng Trịnh An Khang đang ở.
Trời mùa đông, chồng và cháu bà ấy cũng thật sự ở được.
Lần này, Trịnh An Khang nghe rõ rồi, nghe rõ Tần Thanh Man tới tìm mình, ông ấy ngẩng đầu từ trong đống gỗ lên nói với đứa cháu trai bên cạnh: "Sơn Oa Tử, đi mở cửa mời cô Thanh Man của cháu vào."
"Vâng, ông nội."
Sơn Oa Tử đặt cái bào trong tay xuống, phủi vụn gỗ trên người rồi đi mở cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận