Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 791 -




"Thanh Man, em không lạnh, em mặc rất nhiều, hơn nữa em vừa ở trong cơm quốc doanh ra, trong tiệm cơm có đốt bếp lò, không lạnh đâu, không tin thì chị sờ tay của em đi." Hoàng Uyển Thanh cười vui vẻ nhìn Tần Thanh Man.
Đồng thời tháo găng tay ra.
"Được rồi, không lạnh là tốt rồi, đừng cởi găng tay ra." Tần Thanh Man nhanh chóng ngăn cản Hoàng Uyển Thanh ngây ngô.
"Thanh Man, áo khoác rất ấm, em đến gần bếp là đổ mồ hôi." Hoàng Uyển Thanh thực sự vui vẻ, đây là lần đầu tiên cô ấy mặc áo khoác da, trước đây cô ấy cũng nhìn thấy áo khoác da bán ở trung tâm mua sắm ở Thủ đô nhưng cô ấy không mua.
Không chỉ có cô ấy không mua mà người nhà cô ấy cũng không mua, không phải là không đủ tiền để mua mà là muốn khiêm tốn.
Gia đình càng có danh vọng ở thủ đô thì càng phải khiêm tốn.
Suy cho cùng, từ chủ tịch đến thủ tướng, những nhà lãnh đạo này đều là người tiết kiệm, khiêm tốn, để có thể tiếp xúc với những người này ai ai cũng phải duy trì tính như vậy, đây là trên làm dưới theo, là ánh mắt chính trị và tầm nhìn xa.
Tần Thanh Man có thể nhìn ra tâm tình Hoàng Uyển Thanh rất tốt, giải thích một câu: "Áo khoác ấm áp thật, nếu là trước đây, chỗ chúng ta còn có nhiều người mặc đồ da hơn."
Cô đang nói về khoảng thời gian trước khi việc săn bắn bị cấm.
Nơi này của bọn họ là vùng rừng núi, sản xuất lương thực không nhiều lắm, thời đó nhà nào cũng có thể lên núi săn bắn, khí hậu vùng Đông Bắc không thích hợp để trồng bông, cho nên người dân ở đây mặc áo da lông thú nhiều hơn quần áo bông.
Da lông thú vừa thoáng khí lại ấm áp, là quần áo giữ ấm tốt nhất vào mùa đông.
Sau giải phóng, do dân số tăng nhanh nên nhu cầu tiêu dùng hàng ngày rất lớn, cộng với lệnh cấm săn bắn khiến da lông thú mới trở nên khan hiếm hơn rất nhiều.
Ở thời đại này, những người có thể mặc đồ da lông thú chắc chắn là những gia đình trung lưu.
Nhà Tần Thanh Man là bởi vì Vệ Lăng đã dồn toàn bộ tiền tiết kiệm từ khi làm việc tới nay cho Tần Thanh Man, vì vậy cô mới có thể đổi được không ít da, bằng không cô cũng không có cách nào.
"Chị dâu, khi nào anh Vệ mới về nhà?" Hoàng Uyển Thanh bỗng hỏi một câu không ngờ tới.
Hoàng Uyển Thanh trời sinh đã sợ Vệ Lăng nhưng cũng rất kính trọng hắn, thấy Vệ Lăng đã lâu không về nhà, là em gái cô ấy cũng nên lo lắng quan tâm, nhất là hôm nay có sự xuất hiện của mấy người quân nhân Vương Thừa Bình.
Thành thật mà nói, lúc Hoàng Uyển Thanh nhìn thấy chiếc xe jeep và những người quân nhân ấy, còn tưởng rằng là Vệ Lăng.
Hóa ra lại không phải vậy.
Nhưng điều đó lại khiến cô ấy quan tâm Vệ Lăng.
Tần Thanh Mạn biết Vệ Lăng không về nhà, khiến cho Hoàng Uyển Thanh hoài nghi, nhưng nói thật, cô cũng không biết khi nào Vệ Lăng mới có thể về nhà, chỉ có thể nhìn Hoàng Uyển Thanh, nghiêm túc nói: “Uyển Thanh, đúng thời điểm A Lăng sẽ về nhà.”
“Chị dâu, em biết rồi.”
Hoàng Uyển Thanh lập tức hiểu ra, mình đã hỏi một chuyện không nên hỏi.
Vệ Lăng là quân nhân, còn là quân nhân đóng quân ở biên cương, hành tung của một người quân nhân như vậy hoàn toàn không cố định, lúc nào về nhà, lúc nào có thể về, chỉ có bản thân Vệ Lăng mới biết được.
"Uyển Thanh, nếu như có người hỏi em về chuyện của A Lăng, em cứ nói là không biết gì cả."
Tần Thanh Man nghiêm túc dặn dò Hoàng Uyển Thanh, hiện tại Hoàng Uyển Thanh ở cùng một chỗ với bọn họ, nên cũng biết hành tung của Vệ Lăng.
Hoàng Uyển Thanh vội vàng gật đầu: “Chị dâu, chị yên tâm, em biết phải làm gì mà.”
Nhà cô ấy có không ít quân nhân, cô ấy biết người nhà quân nhân phải tuân theo kỷ luật như thế nào.
Thấy Hoàng Uyển Thanh bị dọa sợ, Tần Thanh Man vội vàng cười nói thêm vài câu chuyện khác, coi như chuyển hướng chủ đề liên quan đến Vệ Lăng.
Hai người chênh nhau vài tuổi, nên có rất nhiều đề tài chung.
Lại đều đọc sách, có văn hoá nên nhiều chuyện rất dễ dàng ăn nhịp với nhau.
Khi hai người đang nhỏ giọng nói chuyện thì Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương bước ra khỏi công xã. Hai người họ vừa bước ra, Trịnh Phong, người đến đón họ về đồn trú, cũng vội vàng xuống xe nhanh chóng đến gần.
“Uyển Thanh này."
Trịnh Phong rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh đứng cạnh Tần Thanh Man, hắn cứ nghĩ hôm nay vẫn đón Hoàng Uyển Thanh ở cổng nông trường như thường lệ.
"Chú Trịnh Phong, trưa nay cháu xin nghỉ rồi." Hoàng Uyển Thanh nhìn về phía Trịnh Phong, mỉm cười.
Trịnh Phong lập tức hiểu ra nguyên nhân, biết Hoàng Uyển Thanh tới công xã là vì lo lắng cho chuyện bầu cử của Tần Thanh Man. Buổi sáng hắn không đến là vì ở nhà có việc, kết quả vừa qua buổi trưa đã thấy dân làng trở về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận