Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 332 -




Ngô Viễn Minh không nghĩ tới có người dám đánh con mình như vậy, con trai cho dù có không ra gì thì cũng là con của Ngô Viễn Minh ông ta, Ngô Viễn Minh này tốt xấu gì cũng là quản lý nông trường Hồng Kỳ, đánh người không nhìn mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật chứ.
Vừa sốt ruột, Ngô Viễn Minh suýt chút nữa thì trượt chân ngã, vẫn là Lưu Hoà Xương nắm bắt thời cơ nhanh chóng vươn tay đỡ lấy.
Nếu không Ngô Viễn Minh ngã phát này, chắc chắn sẽ ngã nguy hiểm đến tính mạng.
"Dừng tay, dừng tay lại, các người đều mù hết sao, nhìn người khác đứng ở cổng nông trường của chúng ta hành hung mà cũng không biết ngăn cản lại, có phải trong mắt không có pháp luật không." Lưu Hoà Xương đang đỡ Ngô Viễn Minh còn rất biết giở giọng quan liêu.
Gào lên với nhóm người đang vây xem xung quanh.
Nhóm người vây xem: Con mẹ nó, cái này cũng bị giận chó đánh mèo, bọn họ đều đang hận không thể tự mình tiến lên giúp đỡ người đánh đánh người đây này!
"Để tôi xem hôm nay ai dám ngăn cản tôi, trước mặt mọi người hành hung hại đến tính mạng người khác ai dám che chở thì người đó chính là đồng loã, tôi lập tức báo công an bắt người đó lại." Tần Thanh Man lại ác liệt vung tay đánh Ngô Vệ Dân một gậy mới giương gậy lên phẫn nộ trừng mắt với đám người.
Khoan hãy nói, ngay lập tức Tần Thanh Man đã trấn trụ được một vài người nào đó ở trong đám người đang có lòng muốn bợ đỡ.
"Tôi là người đồn Kháo Sơn, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến nông trường Hồng Kỳ để thăm người thân, tôi với người này lần đầu gặp mặt không thù không oán, cũng không hề quen biết. Vậy mà anh ta lại dám đẩy người từ phía sau, chỗ này của chúng ta mùa đông mặt đất cứng như thế nào mọi người đều rất rõ, đây rõ ràng chính là việc hại đến mạng người, chuyện này không xong đâu."
Tần Thanh Man cũng không lôi thân phận của Vệ Lăng ra để làm chỗ dựa cho cô, bởi vì Vệ Lăng là quân nhân, cái thân phận quân nhân này nếu dùng khéo thì rất tốt, nhưng nếu dùng không khéo sẽ dễ dàng dẫn họa vào thân, cho nên cô trực tiếp nói ra xuất thân của mình.
Thân phận người địa phương ở bản địa mới dễ sử dụng.
"Là con bé Thanh Man nhà ông Tần nhỉ?" Trong nhóm người bỗng nhiên có người nhận ra Tần Thanh Man.
"Người bị đẩy ngã trên đất là thím Quế Anh của đồn Kháo Sơn."
"Đúng vậy, chính là thím Quế Anh, thím Quế Anh thường xuyên đến nông trường của chúng ta, tôi quen biết thím ấy, cũng đã từng ăn đặc sản rừng núi mà thím Quế Anh gửi tới.
"Trời ạ, thím Quế Anh bị thương rồi, không biết có nặng hay không."
Trong nhóm người đã có người nhận ra thím Quế Anh từ lâu, nhưng không dám ra mặt cho nên vẫn luôn không mở miệng. Lúc này thấy Tần Thanh Man dự định làm to chuyện, cộng thêm sự tín nhiệm đối với bí thư thôn Trịnh An Quốc của đồn Kháo Sơn, rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Đứa nhỏ bị thương kia chắc là Sở Sở rồi, trời ơi, Sở Sở mới có 5 tuổi, người làm thương người khác kia phải nhẫn tâm như thế nào mới có thể ra tay đối với người già và trẻ nhỏ như vậy chứ. Thật sự quá quắt lắm, báo công an, mau chóng báo công an xử lý vụ này."
Con giun xéo lắm cũng quằn, người bị áp bức lâu ngày đương nhiên sẽ phản kháng, trong nhóm người bắt đầu có người mượn việc này chuẩn bị làm lớn chuyện, mọi chuyện chỉ có làm càng lớn mới càng có thể giành được sự xử lý bình đẳng, những người có oan khuất cũng mới có thể thỏa thích kêu oan.
Người đầu tiên nói giúp Tần Thanh Man là người địa phương, phần lớn là người trên thị trấn Hồng Kỳ, cũng có những người ở đồn xung quanh thị trấn Hồng Kỳ lên tiếng hỗ trợ.
Một số thanh niên tri thức cũng đứng ở trong nhóm người xem náo nhiệt.
Những thanh niên trí thức trông thấy mọi việc có vẻ sắp náo đến lớn chuyện, trong lòng không ngừng tranh đấu, trong những người bọn họ có người trải qua cuộc sống khá tốt, có người bởi vấn đề thân thế mà thật sự phải trải qua cuộc sống rất gian nan, những ngày tháng gian nan khiến bọn họ khát vọng đối với sự công bằng.
Nhưng trông thấy Ngô Viễn Minh cùng với Lưu Hoà Xương tức giận vội vàng chạy đến, những thanh niên trí thức này cuối cùng cũng không mở miệng.
Trong đám bọn họ có người có hoàn cảnh không giống nhau, có một số người hoàn cảnh rất kém, phải tha hương đến nơi xa xôi, bọn họ không có sự giúp đỡ nào.
Không có sự giúp đỡ cũng tức là khi xảy ra chuyện gì cũng không có chỗ để dựa.
Dựa vào chính mình cho nên không dám gây chuyện.
Bởi vì không chỉ có tiền đồ nằm trong tay mặc người khác nắn bóp, mà đến cả việc xin nghỉ phép bình thường, hoặc là đi xa một chuyến đều phải được sự phê duyệt của bộ phận có thẩm quyền ở nơi đó. Nếu như không được phê duyệt, bọn họ căn bản không thể ra khỏi thị trấn Hồng Kỳ được.
Sự bất lực khiến những thanh niên trí thức lựa chọn thỏa hiệp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận