Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 242 - Cùng nhau rửa 6




Mấy phút đã luộc mấy cái trứng chần, cả nhà chia ra ăn, ăn xong toàn thân ấm áp mới ai làm việc nấy.
Tần Thanh Man nhìn con cá được Vệ Lăng xử lý xong, vô cùng lớn, rất nặng, thời gian hầm con cá lớn như vậy không ngắn, cô phải nhanh lên, nếu không nhà khác đã ăn cơm xong, nhà họ còn chưa động đũa.
Một bên khác, Sở Sở trước giờ chưa từng ăn đậu phụ lông, cũng chưa từng nghe nói đậu phụ lông vốn không biết đậu phụ lông là gì, cậu cũng không hỏi, chỉ gãi đầu, sau đó dẫn Vệ Lăng đến hậu viện.
Hậu viện là vườn hoa, xung quanh chất rất nhiều thứ.
Các loại rơm rạ đều ở đây.
Vệ Lăng và Sở Sở chọn những sợi rơm có độ tươi tốt một chút ôm về phòng khách chỉnh sửa.
Bỏ đầu bỏ đuôi, chỉ giữ lại phần giữa, xử lý như vậy cũng là do đã hỏi qua Tần Thanh Man.
Chỉnh sửa xong, Vệ Lăng lại cầm những sợi rơm này tới bên giếng nước rửa sạch sẽ mới mang về phòng khách phơi trên giỏ mây.
"Anh rể, thơm quá."
Sở Sở theo sau Vệ Lăng làm cái đuôi không ngừng hít lấy hương thơm trong không khí, cậu ngửi được mùi thức ăn bay tới từ nhà bếp.
"Nhổ mấy cọng tỏi tươi rồi chúng ta tới nhà bếp phụ."
Vệ Lăng vô cùng cơ trí tìm được cái cớ tới nhà bếp.
"Em đi." Sở Sở nhanh chóng nhấc chân chạy đi nhổ tỏi.
Ở trong bếp, Tần Thanh Man đang nhào bột, cá hầm nồi sắt chắc chắn không thể thiếu bánh nướng, bột bắp bảy phần, bột trắng ba phần, làm ra còn ngon hơn bánh bao.
Nhìn một lớn một nhỏ nối tiếp nhau tới, Tần Thanh Man biết hai người định giúp mình, chỉ huy nói: "Các anh đi canh lửa, đừng để lớn quá, cũng đừng để nhỏ quá, giữ canh trong nồi sôi nhỏ là được."
"Em đi." Sở Sở xung phong nhận việc.
Đừng thấy cậu mới năm tuổi, nhưng đã nhóm lửa hai năm rồi, không nói là khống chế được sức lửa chuẩn chỉnh, ít nhất có thể đạt được yêu cầu của Tần Thanh Man.
"Cẩn thận chút, đừng để bỏng tay."
Tần Thanh Ma dặn dò Sở Sở một tiếng.
"Ài, chị, em biết rồi, em dùng kìm gắp than." Sở Sở dời một cái ghế nhỏ tới trước cửa lò ngồi xuống, bắt đầu lo liệu củi lửa trong kệ bếp, trong cánh mũi ngửi được hương thơm ngào ngạt bỗng nuốt nước miếng.
Vừa nãy cậu đã nhìn rồi, chị cậu đã hầm cá trong nồi, sử dụng cách kho.
"Vợ ơi, anh giúp em." Vệ Lăng rửa tay xong đứng bên cạnh Tần Thanh Man bắt đầu xắn tay áo.
"Không cần, anh không biết làm bánh nướng. em đã nhào xong, có thể ép khuôn rồi." Tần Thanh Man không định phiền Vệ Lăng phụ.
"Vợ à, anh có thể học."
Vệ Lăng rất tích cực, hắn bây giờ quả thật không biết làm bánh nướng, nhưng học được rồi sau này có thể giúp được vợ, không thể sau này vợ muốn ăn bánh nướng cũng phải tự thân vận động, hắn cũng muốn cho vợ nếm thử tay nghề của mình.
"Được, vậy anh xem em làm thế nào."
Tần Thanh Man nhìn ra suy nghĩ của Vệ Lăng, trong lòng ngọt ngào.
Cá trong nồi đã hầm được một lúc, viền sắt ở viền nồi cũng có nhiệt độ rất cao, Tần Thanh Man dùng tay vo một viên bột đều tay rồi dùng lực hất lên viền nồi.
Viên bột vừa dính lên viền nồi đã bắt đầu chảy xuống, nhưng chỉ chảy một chút rồi bất động.
"A Lăng, làm theo em dán đầy cả viền nồi là được." Hôm nay Tần Thanh Man đã nhào không ít bột, đảm bảo có thể dán đầy cả viền nồi.
Dán bánh vô cùng đơn giản, có thể nói Vệ Lăng chỉ nhìn một lần là biết.
Hắn là người học võ, khống chế lực đạo vô cùng chuẩn xác, dưới sự hỗ trợ của hắn, cả viền nồi đã dán đầy bánh có kích thước gần như giống hệt nhau.
"Vô cùng đỉnh." Trước khi đậy nắp nồi, Tần Thanh Man bỏ nấm hoàng kim đã ngâm nở xong vào trong nồi, còn ném hoa kim châm khô vào, hai thứ này không chỉ có thể tăng độ ngon, còn có thể kích phát hoàn toàn mỹ vị của thịt cá.
"Chị, khi nào thì ăn được."
Sở Sở đã sớm từ bỏ cửa lò ấm áp theo phía sau Tần Thanh Man, ngửi hương thơm ngày càng ngào ngạt trong nồi, cậu rất mong ngóng muốn ăn.
"Cá lớn, hầm nửa tiếng là có thể ăn rồi."
Tần Thanh Man vừa trả lời Sở Sở vừa bỏ đậu phụ đông vào trong nồi.
Chiếc nồi được nêm nếm đủ vị hầm trong vòng nửa tiếng, không cần đảo trở, cũng không cần thêm cái gì nữa, lúc này bỏ đậu phụ đông vào vừa chuẩn, hầm sơ đậu phụ, hầm thời gian càng dài càng dễ no nước thấm vị.
"Phải nửa tiếng nữa."
Ánh mắt của Sở Sở dính trong nồi sắt.
"Đúng, còn phải nửa tiếng, chưa tới giờ, cá hầm ra không ngon." Tần Thanh Man cười dùng cái tay vừa rửa sạch búng nhẹ vào đầu thằng bé một cái.
"Vâng ạ, em đi canh lửa."
Sở Sở ôm cái đầu bị Tần Thanh Man búng ngoan ngoãn ngồi trước cửa lò.
Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man ức hiếp thằng bé cũng không giúp, bởi vì anh biết Tần Thanh Man biết chừng mực, mà kiểu đùa giỡn này vốn chỉ là cầu nối phát triển tình thân.
"Sở Sở, nấu giúp chị một cái nồi khác."
Cá hầm phải mất nửa tiếng, Tần Thanh Man không định đợi không, bắt đầu chỉ huy người, chỉ huy Sở Sở, lại chỉ huy Vệ Lăng tới phòng khách cầm đậu phụ tươi tới nhà bếp.
Tần Thanh Man lưu loát tay chân rửa sạch sẽ chiếc nồi mới nấu đó, sau đó đun hơn nửa nồi nước.
Lúc đợi nước sôi, cô cầm một cái giỏ mây sạch sẽ vào vào nhà.
"Chị, nước sôi rồi."
Sở Sở tò mò Tần Thanh Man làm đậu phụ lông như thế nào, nhìn thấy nước sôi lập tức nhắc nhở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận