Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 489 -




Hoàng Hưng Nghiệp cũng nói tiếp một câu: “Đợt gạo nếp này vốn định làm bánh ú, kết quả tôi với mấy người khác trong nhà ăn đều không biết làm, nên cứ để như vậy, không ngờ hiện giờ còn có thể làm thành món ngon mới.”
“Quả thực rất ngon, tôi tán thành sau này nhà ăn thường xuyên làm loại thức ăn này.”
Ủy viên chính trị Trương cũng rất yêu thích dồi nướng cháy thơm.
Một điều quan trọng nhất, nếu nhà ăn thường xuyên làm, bọn họ cũng có thể thường xuyên ăn ngon.
Hơn nữa nghe nói món này làm rất đơn giản, căn bản không cần bỏ thêm nhiều gia vị, ngay cả muối cũng không bỏ, bản thân huyết heo đã mang vị hơi mặn rồi.
Cứ như vậy, thật sự không sợ ăn phải thức ăn lão Hoàng vô tình bỏ nhầm gia vị.
“Trở về tôi sẽ phê giấy cho Vệ Lăng.” Vương Thừa Bình và Ủy viên chính trị Trương suy nghĩ giống nhau.
Buổi tối lúc tan làm, Vệ Lăng lấy được phê duyệt của sư đoàn đặc biệt cho phép Tần Thanh Man lúc mổ heo mừng năm mới đến nhà ăn của sư đoàn hướng dẫn mọi người làm dồi heo gạo nếp.
Nghĩ tới không cần làm khổ vợ, Vệ Lăng vô cùng hài lòng trở về nhà.
Buổi tối nói chuyện với Tần Thanh Man, Tần Thanh Man cảm thấy như vậy cũng rất tốt, đợi lúc sự đoàn mổ heo mừng năm mới, kỹ thuật đạp máy may của Tần Thanh Man cũng càng ngày càng tốt, cô thử làm một cái áo bông cho Sở Sở trước.
May đơn giản, cái khó là cắt xén.
Trước đó Tần Thanh Man vẫn luôn không dùng máy may là vì đang luyện tập cắt xén.
Vải vóc quý giá, cô không thể dùng vải để luyện tập cắt được, chỉ dùng nilon để luyện tập, nilon rẻ hơn, một đồng có thể mua được một cuộn lớn, cho nên cô dứt khoát mua một cuộn về làm nguyên liệu luyện tập cắt xén.
Lúc mới bắt đầu luyện không quen, chắc chắn đã phí một ít nilon, nhưng theo cảm giác quen thuộc, dần dần không có vấn đề nữa.
Mà nilon cắt xong cũng không lãng phí, Tần Thanh Man dùng máy may may lại thành áo mưa, ngày mưa ngày tuyết có thể chắn mưa gió.
Bởi vì đều là dựa theo cắt may quần áo, áo mưa làm ra như vậy vẫn rất đẹp.
Học được cắt xén, Tần Thanh Man liền xuống tay cắt vải vóc thật sự, lần đầu tiên làm thực ra không phải áo bông của Sở Sở mà là áo gile làm cho sói con từ vải cũ tháo ra từ quần áo cũ.
Có áo gile của sói con làm nền tảng, Tần Thanh Man làm quần áo cho Sở Sở càng tự tin hơn.
“Chị, đồ còn đẹp hơn so với đồ mua ở cung tiêu xã nữa!” Vào mùa đông này Sở Sở liên tiếp nhận mặc được quần áo mới, gương mặt nhỏ vui vẻ đến mức đỏ bừng, dáng vẻ soi gương cần bao nhiêu vui vẻ thì có bấy nhiêu vui vẻ.
Nhà họ Tần không có gương soi toàn thân, chỉ có loại gương treo tường kiểu không lớn không nhỏ có thể soi nguyên mặt.
Gương dù nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn rõ dáng người.
Lúc này Sở Sở đang ở trước gương không ngừng xoay người.
Áo bông không chỉ làm rất dày, còn có mũ, kiểu dáng đáng yêu rất giống quần áo của trẻ con sau này, nhưng Tần Thanh Man lại kết hợp đặc điểm của áo bông lớn vùng Đông Bắc, chỉ thay đổi phù hợp, không dám làm quá mức.
Nhưng quần áo như vậy làm ra vô cùng đẹp, lóe mắt.
Sở Sở hoàn toàn không nỡ cởi quần áo trên người xuống, cậu bé đặc biệt thích chiếc mũ liền áo, lúc tuyết rơi nổi gió đội mũ lên đầu một cái, hoàn toàn không cần đội thêm mũ khác nữa.
“Chị, chiếc mũ này quá thực tế rồi, em rất thích.”
Sở Sở phấn khởi đến mức gương mặt càng đỏ hơn.
“Chị nghĩ đội mũ phiền phức, dứt khoát may mũ lên quần áo luôn cho em.” Tần Thanh Man giải thích một câu.
Mặc dù kiểu quần áo có tham khảo kiểu của sau này, nhưng chắc chắn điều cô cân nhắc đầu tiên là tính thực tế.
Áo liền mũ vô cùng thực tế ở vùng Đông Bắc.
“Chị, em thích lắm.” Sở Sở lớn tiếng bày tỏ sự yêu thích của mình lần nữa.
“Được, sau này quần áo của em cứ làm như vậy.” Tần Thanh Man cười sờ gương mặt càng đầy đặn hơn của cậu, thúc giục cậu cởi quần áo ra, đây là quần áo mới đến tết mới có thể mặc.
“Chị làm thêm cho em cái quần nữa.”
Tần Thanh Man thấy quần áo của Sở Sở làm thành công, dự định làm ra quần bông đồng bộ luôn.
Khu vực Đông Bắc, chỉ mặc áo bông không mặc quần bông cũng có thể đông chết người.
“Chị, chị thật tốt.”
Sở Sở ôm chân Tần Thanh Man không ngừng cọ cọ, thích đến nỗi nhếch cao khóe miệng.
“Đổi áo bông rồi nhanh đi vắt sữa cho dê, không vắt lát nữa Đô Đô sẽ làm ầm ĩ với em đấy.” Tần Thanh Man cười đẩy cậu một cái.
Sói con dần lớn lên, lượng cơm cũng tăng nhiều.
“Được.” Sở Sở thích thú thay áo bông mới ra dẫn sói con ra ngoài vắt sữa dê, vừa mới vén rèm cửa phòng khách nhà cậu lên, ngoài nhìn thấy Tam Mộc vội vã chạy vào viện, còn nhìn thấy hai người ngó đông ngó tây ngoài cửa viện.
Sau đó tầm mắt đối nhau.
Triệu Thiên Thành:... Cuối cùng đã tìm thấy nhà Tần Thanh Man rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận