Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1078: Cảm Giác Thành Tựu!

Chương 1078: Cảm Giác Thành Tựu!Chương 1078: Cảm Giác Thành Tựu!
1501 chữ
Chương 1078: Cảm Giác Thành Tựu!
"Van bối từng tiến vào đó từ nhiều năm trước, cũng tìm được máy hạt linh chủng cao giai ở bên ngoài dược viên, nhưng vì thực lực không đủ lại cộng thêm cắm chế cường đại, nên không xâm nhập vào quá sâu được. Và từ ngày áy đến giờ, trong lòng ta vẫn luôn nhớ mong đến nó, vẫn muốn tiến vào trong đó, tìm được linh chủng cao giai mà mình yêu thích." Lục Huyền nửa thật nửa giả nói, trong lời nói có khát vọng thật sâu về tòa dược viên cổ kia.
"Được, ta đi cùng ngươi một chuyến." Thanh Giác Lôi Hủy không chút do dự nói.
"Đa tạ tiền bối! Có tiền bối ở đây, vãn bối đã hoàn toàn yên tâm rồi!" Lục Huyền vội vàng tỏ vẻ cảm kích.
"Nhưng tiền bối vừa vượt qua vòng vây của ba vị Nguyên Anh, chắc đã bị rất nhiều tu sĩ bên trong Lôi Hải này lưu ý. Chờ sóng gió lần này lắng lại, vãn bối sẽ tới tìm ngài." Có lời hứa hẹn của Thanh Giác Lôi Hủy là đủ, Lục Huyền cũng không vội vàng nóng nảy, đã lập tức lên tiếng đề nghị.
"Đều do ngươi quyết định." Thanh Giác Lôi Hủy không có ý kiến gì. Lục Huyền lộ vẻ mặt trấn định, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui sướng. Có dị thú thượng cổ với thực lực Nguyên Anh làm bạn, cùng hắn đi thăm dò bí cảnh, tới lúc ấy, chẳng những nó sẽ trực tiếp bảo hộ bên người hắn, còn có thể dọn sạch toàn bộ những chướng ngại bên ngoài thay hắn, để hắn thuận lợi đi tìm kiếm bảo vật.
Đây chẳng phải là một hình thức đại lão kéo cắp hay sao?
Sau khi nhận được lời hứa hẹn của Thanh Giác Lôi Hủy, Lục Huyền lập tức từ biệt nó, lặng lẽ trở lại động phủ của mình. Hắn lấy ra Thần Mộc Thanh Hò, đưa linh thức vào thăm dò trong đó. Luồng khói xanh vốn nồng nặc trong bình, giờ đã nhạt nhòa đi rất nhiều, chỉ còn lại một chút thảo mộc sinh cơ đã bị chuyển hóa.
"Lần này có thể nhanh chóng thúc chín Thiên Nguyên quả, nhận được viên Quy Hạc Nguyên đan thất phẩm kia như vậy, công lao của ngươi là quá lớn." Lục Huyền nhìn cái bình nhỏ màu xanh biếc trước mặt, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Tuy món pháp bảo trung giai không trọn vẹn này chỉ có thể phát ra hiệu quả phụ trợ, nhưng đối với linh thực su như hắn, nó lại không khác gì tuyệt thế trân bảo, thậm chí vào thời khắc máu chốt, nó còn có thể trợ giúp hắn sớm nhận được quang sáng phần thưởng đến từ linh thực cao giai.
"Chờ có cơ hội, nhát định phải bổ sung hoàn chỉnh dị bảo này." Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Phong ba lãnh địa Lôi Hống Thú dần dần lắng xuống, Lục Huyền lại trở về với cuộc sống bình thường của một linh thực sư, mỗi ngày hắn đều ở trong động phủ, an tâm bồi dưỡng linh thực, chăn nuôi linh thú.
Khu vực linh điền của Kiếm Thảo.
Mười gốc Thiên Lôi Kiếm Thảo lúc trước hắn lưu lại đã ngưng kết ra linh chủng. Bởi vì phẩm giai của Kiếm Thảo là tứ phẩm, kiếm ý phức tạp, dễ dàng làm bị thương linh thực lại cộng thêm đây là lần đầu Lục Huyền thử ngưng kết loại linh chủng này, bởi vậy tổng cộng là mười gốc Thiên Lôi Kiếm Thảo nhưng chỉ có chừng bảy gốc ngưng chủng thành công.
Trên mỗi một gốc Kiếm Thảo đều mọc ra từ hai đến bốn hạt linh chủng nhìn như vỏ kiếm có kích cỡ không đồng đều, bên trong là một mảnh sinh cơ bừng bừng, kiếm ý sinh động. Chúng chính là linh chủng Thiên Lôi Kiếm Thảo mới.
"Tổng cộng có hai mươi hạt, sản lượng linh chủng không cao. Nhưng suất thành công lẫn sản lượng của lần ngưng kết linh chủng Thiên Lôi Kiếm Thảo tiếp theo đều sẽ gia tăng thêm không ít. Có hai mươi hạt linh chủng này rồi, coi như thời khắc ta tập hợp đủ Thiên Lôi kiếm trận lại gần thêm được một bước." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ. Sau khi thu thập được hai mươi hạt linh chủng Thiên Lôi Kiếm Thảo, hắn lại tiếp tục đi xem xét tình huống sinh trưởng của Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ, cuối cùng mới đi đến bên cạnh Di Tinh Hoán Nhật Kiếm Thảo, để cho tâm thần chìm vào mảnh kiếm ý xung quanh, tinh tế cảm nhận mọi biến hóa của nhật nguyệt tinh thần kiếm khí.
Tìm hiểu thật lâu, bỗng dưng hắn mở to hai mắt, một đạo kiếm khí phun từ đầu ngón tay ra, vẽ nên một đường quỹ tích huyền ảo tối nghĩa ngay trước người. Quỹ tích này lại mơ hồ có vài phần tương tự với sự vận chuyển của những ngôi sao.
"Lại lĩnh ngộ thêm một đoạn thời gian là có thể mày mò ra kiếm kinh tương ứng, sau đó là đủ khả năng bắt tay vào bồi dưỡng gốc Kiếm Thảo lục phẩm này rồi." Lục Huyền vô cùng hài lòng với thu hoạch ngày hôm nay, hắn nhanh chóng trở lại đình viện.
Mấy ngày sau, hắn chấp nhận lời mời của một tu sĩ Kết Đan kỳ ở cách đó máy trăm dặm, đi đến động phủ của đối phương làm khách. Tới tham dự cùng với hắn còn có ba người khác, Diệp Huyền Ngân cũng có mặt trong nhóm khách mời lần này.
Trong lúc máy người bọn họ vui vẻ tán gẫu, đương nhiên là không thể bỏ qua chuyện về bí cảnh Lôi Hồng Thú - sự kiện từng gây nên một hồi chắn động trong Lôi Hải đoạn thời gian trước.
"Nghe đồn một mình con dị thú thượng cổ Thanh Giác Lôi Hủy kia có thể đánh lui ba vị Nguyên Anh Chân Quân, chẳng biết có việc này hay không?" Một bà lão tóc trắng lên tiếng hỏi.
"Đúng là có việc này." Diệp Huyền Ngân chậm rãi gật đầu. "Lúc ấy, ta cùng Lục đạo hữu đều đứng ở xa xa quan sát, hai chúng ta đã tận mắt trông thấy ba vị Nguyên Anh Chân Quân chật vật thoát đi."
Lục Huyền ở một bên nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.
"Không hỗ là dị thú thượng cổ, thực lực lại khủng bố như thế."
"Tại hạ nghe nói, con Thanh Giác Lôi Hủy kia đã tiến vào giai đoạn suy vong, nên ban đầu nó chỉ có thể đánh ngang tay cùng Kim Nghiêu Chân Quân mà thôi. Nhưng chẳng biết vì sao ở lần chạm mặt thứ hai, thực lực của nó lại tăng vọt, lực chiến ba vị Nguyên Anh mà không bại."
Nói đến những bí mật bên trong Tu Hành giới này, mấy người bọn họ lập tức trở nên hăng hái bừng bừng, nhiệt tình tham gia vào thảo luận.
"Có lẽ ngay từ đầu, con dị thú kia vẫn một mực an giấu thực lực chân chính của mình, muốn dùng chuyện này để mê hoặc, làm những người không có ý tốt kia lơ là cảnh giác. Nhưng cũng có thể là nó thi triển một loại bí thuật tiêu hao tiềm lực sinh cơ nào đó."
"Có khả năng con Thanh giác Lôi Hủy kia đột nhiên nhận được một món bảo vật cao giai với hiệu quả tăng cường sinh cơ, tăng thêm thọ nguyên hay không?" Có người lên tiếng hỏi.
"Đúng là có loại khả năng này, nhưng mà cực kỳ bé nhỏ. Vốn dĩ loại bảo vật kia cực kỳ hiếm thấy, làm sao có thể vừa vặn nhận được trong lúc nguy cấp chứ?" Một tu sĩ trung niên khôi ngô lên tiếng phản bác.
"Trương đạo hữu nói có lý." Lục Huyền ở một bên mỉm cười nói, trong lòng chợt sinh ra một loại cảm giác thành tựu vô cùng vi diệu.
"Bát kể như thế nào, một con Thanh Giác Lôi Hủy có thực lực đỉnh phong như vậy, ngay cả Nguyên Anh Chân Quân cũng chỉ có thể tránh né mũi nhọn này mà thôi. Lại cộng thêm đám Lôi Hống Thú dị đó hoàn toàn có thể xưng là cắm khu đối với tu sĩ chúng ta rồi." Bà lão tóc trắng thở dài nói.
Máy người đều gật đầu phụ họa.
Sau khi tụ họp, Lục Huyền trở lại động phủ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận