Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 463: Tranh Đoạt Bảo Vật! (2)

Chương 463: Tranh Đoạt Bảo Vật! (2)
Trong mắt tu sĩ trung niên kia, dường như vừa có một vầng mặt trời chói chang ầm ầm bùng nổ, tỏa ra quang mang vạn trượng, khắc thật sâu vào trong thức hải của gã, khiến tâm thần của gã chợt rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
Chờ đến khi gã kịp phản ứng thì vô số những luồng kiếm quang màu đỏ đậm đã bắn đến trước mặt gã rồi.
Thân thể cao nửa trượng đột nhiên chìm đắm trong đại dương kiếm khí vô cùng vô tận. Kiếm quang tán đi, để lộ ra thân hình tu sĩ trung niên vạm vỡ. Gã đang quỳ sụp xuống đất, sáu cánh tay đồng thời buông thõng, trên người đầy rẫy những lỗ thủng do kiếm quang dày đặc để lại.
Xuyên qua các lỗ thủng kia, có thể nhìn thấy phần cơ bắp và nội tạng cháy đen bên trong cơ thể gã. Ngay khi tiếp xúc với Đại Nhật kiếm khí, đống huyết nhục kia đã bốc hơi hết, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng. Một chiếc đèn lồng quái dị lặng lẽ xuất hiện trong tay Lục Huyền, tay cầm bằng xương trắng, thân đèn bằng da người, dưới đế đèn, với vô số những sợi tua màu rua đỏ sậm đang đung đưa nhẹ nhàng như những nhánh xúc tu.
Một tia sáng xanh bay ra khỏi đỉnh đầu tu sĩ trung niên vạm vỡ, lại nhanh chóng tiến vào trong Dẫn Hồn Đăng từ phía dưới đế đèn.
Trên ngọn nến trắng bệch, có rất nhiều âm hồn oán niệm đang chen chúc vào nhau, tia lục quang nọ lập tức dung nhập vào trong ánh nến, xuất hiện một khuôn mặt âm hồn rõ ràng mạnh mẽ hơn những âm hồn khác, nhìn ngũ quan mờ nhạt có mấy phần tương tự với vị trung niên vạm vỡ kia.
Lục Huyền cầm Phong Lôi Kiếm trên tay đi đến phía trước thi thể tu sĩ vạm vỡ, linh thức đảo qua, túi trữ vật của tu sĩ nọ lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Mặc dù kiếm khí vô hạn do Đại Nhật Kiếm phù phát ra không tấn công trực diện vào những tu sĩ khác, nhưng ánh mắt của sáu người còn lại cũng bị mảnh kiếm quang rực rỡ kia ảnh hưởng phần nào.
Thông qua linh thức, bọn họ cũng cảm ứng được cái chết của vị tu sĩ trung niên vạm vỡ kia, trong lòng ai cũng kinh hãi không thôi.
Ở thời điểm Lục Huyền vừa bước vào bên trong ngọc thất, mọi người thấy hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, trong lòng khó tránh khỏi sẽ khinh thường hắn. Cũng bởi trong bảy người bọn họ, có đến ba người Trúc Cơ hậu kỳ, hai người Trúc Cơ trung kỳ, hai người còn lại vốn xuất thân từ danh môn chính tông, nếu liên thủ lại chắc chắn không thua kém tán tu Trúc Cơ trung kỳ phổ thông.
Vì vậy bọn họ cũng không để tâm đến Lục Huyền – một kẻ không rõ lai lịch, lại có tu vi thấp nhất này.
Thật không ngờ trong quá trình tranh đoạt bảo vật, Lục Huyền lại là người đầu tiên tiêu diệt đối thủ, thậm chí còn lấy khí thế bẻ gãy nghiền nát, dễ dàng giải quyết tu sĩ vạm vỡ có nhục thân cường hãn nhất trong đám người!
Tuy sáu người còn lại đều biết Lục Huyền có thể tiêu diệt đối phương, đều dựa vào uy thế của tấm phù lục cấp cao trong tay hắn, nhưng không một ai dám đảm bảo trong tay hắn không còn phù lục cấp cao khác, hoặc là những con át chủ bài khác.
Bởi vậy, trong khi Lục Huyền cẩn thận lục lọi thi thể, bảo vật gần ngay trước mắt, cũng không có tu sĩ nào sẵn lòng mạo hiểm xông lên tranh đoạt với hắn.
Mấy người bọn họ vẫn còn sa vào loạn chiến.
Suy cho cùng, thực lực hai người Thạch Trọng và Chu Băng Vũ yếu hơn người kia mấy cấp bậc, mặc dù trong tay nắm giữ rất nhiều bí thuật, lại sở hữu pháp khí mạnh mẽ, nhưng rơi vào tình huống này, bọn họ cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình chứ không có bản lĩnh xông lên đoạt thức ăn trước miệng cọp của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Hai người nhìn nhau, tay Thạch Trọng cầm chiếc gương đồng mờ tối đi phía sau, Chu Băng Vũ điều khiển kiếm quang, trong nháy mắt, hai người đã biến mất ở phía xa xa bên trong cung điện.
Cơ duyên ở khắp mọi nơi bên trong bí cảnh, không cần thiết phải mạo hiểm lớn như vậy.
Cuộc chiến giữa tu sĩ huyết bào và văn sĩ nho nhã cũng dần dần đi tới hồi kết. Vô số huyết trùng mang theo huyết khí nồng đậm, trực tiếp lao tới tấn công văn sĩ nho nhã từ bốn phương tám hướng.
Văn sĩ nọ lập tức cảm thấy huyết dịch toàn thân sôi trào, thậm chí còn có cảm giác bất cứ lúc nào chúng cũng có thể phun ra từ vô số huyệt đạo trên người.
Đột nhiên, mấy con khôi lỗi hình người xám xanh từ dưới đất chui lên, rồi không chút do dự, đã tập kích về phía văn sĩ nho nhã như không sợ chết.
Với sự giúp đỡ của đám khôi lỗi màu xám xanh, văn sĩ nho nhã còn không kịp thi triển bản lĩnh trốn thoát, đã bị rất nhiều huyết trùng tranh nhau chui vào trong cơ thể. Chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở, huyết trùng đã nuốt chửng toàn bộ tinh huyết trong cơ thể văn sĩ này, chỉ để lại một cái xác trống không.
"Giữ lại cho ngươi một thi thể Trúc Cơ trung kỳ hoàn chỉnh đấy." Tu sĩ huyết bào cười thâm trầm, nói với tu sĩ thấp bé đang đứng phía xa xa.
Nói xong, gã nhanh chóng thu hết huyết trùng vào trong pháp bào, màu máu trên pháp bào càng đậm đặc hơn, chứng tỏ máu đã được bổ sung đầy đủ.
"Theo nhu cầu mà thôi, nếu không có thi khôi của ta trợ giúp, đám trùng này của ngươi cũng không hấp thụ được huyết nhục của tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ kia nhanh như vậy." Mười ngón tay của tu sĩ thấp bé khẽ nhúc nhích, từng khối thi khôi hình người nhanh chóng chui ra khỏi nền đất, xà ngang, rồi nhanh chóng tiến tới canh giữ toàn bộ những thông đạo có thể trốn thoát khỏi nơi này.
"Đúng vậy, tiếp theo còn có một lão già Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng nhìn dáng vẻ kia, khẳng định là huyết nhục có mùi hôi, chắc hẳn mùi vị không dễ chịu cho lắm, ta giao cho ngươi. Còn tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ không rõ lai lịch kia, ta sẽ nhanh chóng giải quyết, sau đó tới giúp ngươi." Tu sĩ huyết bào nhìn lão giả lưng gù và Lục Huyền, thản nhiên bàn bạc với đồng bạn, cứ như hai người trước mặt gã chỉ là hai phần nguyên liệu nấu ăn cung cấp tinh huyết vậy.
"Nghĩ không ra hai người các ngươi lại cùng một giuộc." Trên đỉnh đầu lão giả lưng gù có một con quỷ anh màu xanh đen đang nằm, bàn tay gầy gò của quỷ anh không ngừng nghịch ngợm cái ấn Phật, đôi mắt màu đen thui trống rỗng của nó lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người tu sĩ huyết bào trước mặt.
Lục Huyền vẫn im lặng, trông dáng vẻ như một tên gà mờ đang run lẩy bẩy dưới chân đại lão.
"Đúng rồi đó, đáng tiếc cho những con quỷ anh đã được đạo hữu nuôi dưỡng nhiều năm, hôm nay chúng sẽ bị ta luyện chế thành thi khôi đặc thù thôi." Hai tay tu sĩ thấp bé khẽ động, hàng chục con thi khôi màu than chì trực tiếp lao đến tấn công lão giả lưng gù kia từ mọi phương hướng.
Sau lưng lão giả phồng lên dữ dội, từng tiếng trẻ con khóc thảm thiết vang lên, mười mấy con quỷ anh hóa thành từng vệt hào quang màu xanh xám, bàn tay xám đen đập vào trên thi khôi, lần lượt để lại những dấu tay màu xanh đen.
Khói đen tràn ngập trên dấu ấn, nhanh chóng ăn mòn bề mặt thân thể thi khôi, nhưng đáng tiếc, có vẻ những con thi khôi ấy không bị ảnh hưởng, chúng vẫn nhanh chóng lao về phía lão giả lưng gù như cũ.
Cùng thời điểm đó, một mảnh huyết sắc nồng đậm trực tiếp xuất hiện ngay trước mắt Lục Huyền, chỉ thấy vô số những con huyết trùng dữ tợn ầm ầm vung đôi cánh, tranh nhau xông về hướng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận