Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 390: Rắc Rối Liên Quan Đến Linh Chủng Tứ Phẩm!

Chương 390: Rắc Rối Liên Quan Đến Linh Chủng Tứ Phẩm!
"Thẩm sư đệ, ta vừa mới nhận được tin, hạt linh chủng tứ phẩm Kiếm Thiên Kiêu còn lại đã bị người khác lấy rồi? Nghe nói, đối phương chỉ là một tên Trúc Cơ sơ kỳ, đệ tử nội môn vừa gia nhập vào Kiếm đường?" Tu sĩ trung niên trầm giọng gằn từng chữ một với Thẩm Diệp ấm áp như ngọc kia, khí tức toàn thân xao động, giống như có thứ gì đó cực kỳ khủng bố đang không ngừng ấp ủ bên trong cơ thể.
Hộp kiếm màu đen thăm thẳm phía sau lưng Thẩm Diệp khẽ run, trực tiếp ngăn cách luồng khí cơ do tu sĩ trung niên trước mặt kích thích ra ngoài. Vẻ mặt của gã hết sức bình tĩnh, dường như không bị ảnh hưởng chút nào, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng điệu ôn hòa đáp: "Đúng vậy, chuyện này là một mình ta chủ trương, đồng thời Mộ Dung sư thúc cũng không có ý kiến gì."
Tu sĩ trung niên có khí tức thâm trầm này tên là Liêu Toàn Phủ, cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, đã có kinh nghiệm hai lần thử đột phá Kết Đan nhưng đều thất bại cả hai.
Căn cơ đã bị tổn thương trong quá trình đột phá, lại cộng thêm tuổi tác ngày càng cao, tiềm lực cạn kiệt nên không còn ý tưởng tiến xa hơn.
Mặc dù tu vi của người này cao hơn Thẩm Diệp một bậc, nhưng Thẩm Diệp còn trẻ, có tiềm lực vô hạn, hơn nữa, bản thân gã lại tự xưng là mình có thực lực không hề thua kém Liêu Toàn Phủ, vì vậy, ngay cả khi đối phương có hung hăng tới đâu, Thẩm Diệp vẫn bình chân như vại.
"Thẩm sư đệ tự ý quyết định một chuyện quan trọng như vậy, là làm trái với quy củ của Kiếm đường rồi. Hơn nữa, theo ta được biết, người nhận được hạt linh chủng tứ phẩm Kiếm Thiên Kiêu kia chỉ là một đệ tử nội môn mới tấn thăng Trúc Cơ được mấy năm ngắn ngủi, tu vi thiên phú đều cực kỳ bình thường. Sư đệ làm như thế, sao có thể khiến đám đệ tử Kiếm đường tin tưởng và nghe theo đây?" Vẻ mặt Liêu Toàn Phủ âm trầm nói.
Ông ta đã sớm nhớ nhung hạt linh chủng tứ phẩm Kiếm Thiên Kiêu kia từ lâu rồi, vốn tưởng rằng lần này, mình có thể ra sức đoạt nó về cho đứa cháu có thiên phú xuất sắc trong nhà mình. Sau khi bồi dưỡng ra, nói không chừng, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho gia tộc, còn có thể gia tăng một chút khả năng tấn thăng đến cảnh giới Kết Đan của chính bản thân mình.
Ban đầu, ông ta cho rằng mình đã nắm chắc chuyện này rồi, ai ngờ lại bị Thẩm Diệp nửa đường nẫng tay trên, trực tiếp giao hạt linh chủng Kiếm Thiên Kiêu kia cho một tên đệ tử nội môn không có tiếng tăm gì bồi dưỡng.
"Để cho tất cả đệ tử Kiếm đường tin phục? Không cần biết ta giao hạt linh chủng Kiếm Thiên Kiêu kia cho ai thì cũng sẽ có người không tin phục. Chỉ có thể giao chuyện này cho Mộ Dung trưởng lão đưa ra lựa chọn thì mới không có ai lên tiếng phản đối. Nếu Liêu sư huynh không phục, ngươi có thể đi gặp Mộ Dung trưởng lão đối chất một phen."
Tu sĩ trung niên nghe vậy, lập tức nghẹn lời, Mộ Dung trưởng lão trong miệng Thẩm Diệp chính là vị sư thúc Kết Đan trực tiếp quản lý Kiếm đường, dù ông ta có trăm lá gan cũng không dám đi tìm sư thúc Kết Đan đòi một lời giải thích.
Thẩm Diệp thấy đối phương như vậy, giọng điệu cũng dịu đi một chút, không nhanh không chậm nói: "Ta cũng hiểu vì sao Liêu sư huynh mất bình tĩnh như vậy, trong số những đệ tử cạnh tranh linh chủng tứ phẩm Kiếm Thiên Kiêu của Kiếm đường lần này, có một người là con cháu của Liêu sư huynh. Đệ tử ấy đã bồi dưỡng ra mấy gốc Kiếm Thảo tam phẩm, có thể gọi là rất ưu tú trong đám đệ tử của Kiếm đường rồi. Dựa vào năng lực và kinh nghiệm của hắn, nếu không phải đột nhiên xuất hiện vị sư đệ kia thì hắn chính là người có hi vọng đạt được linh chủng Kiếm Thiên Kiêu này nhất, thật đáng tiếc. Còn vị sư đệ kia đã bộc lộ tài năng như thế nào, thì rất đơn giản. Khi mấy người khác còn đang tự mãn về chuyện bản thân bồi dưỡng được Kiếm Thảo tam phẩm, thì hắn đã thành công cải tiến ra một loại Kiếm Thảo tam phẩm khác. Và chỉ một lần đã trực tiếp thành công." Thẩm Diệp nhấn mạnh từng từ một.
"Chỉ một lần đã cải tiến ra Kiếm Thảo tam phẩm mới rồi? Làm sao có chuyện đó được?" Tu sĩ trung niên này vốn đã lăn lộn ở Kiếm đường suốt mấy chục năm rồi, hiển nhiên trong lòng ông ta biết rất rõ ý nghĩa sâu xa của những lời này, cũng bởi vậy, giọng điệu nói ra mới tràn đầy cảm giác nghi hoặc như thế.
Ông ta biết Thẩm Diệp không phải hạng người thích phóng đại mọi chuyện, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác nghi ngờ, không dám tin tưởng vào câu chuyện vừa rồi.
"Ta sẽ đi bái phỏng Mộ Dung sư thúc, nếu ta biết trong đây có điều gì mờ ám thì hừ!" Ông ta hừ lạnh một tiếng, dứt khoát phất tay áo bỏ đi.

"Hừ! Chỉ là một tên tán tu mới tiến vào nội tông thôi, cũng dám cướp đi linh chủng Kiếm Thiên Kiêu từ trong tay ta." Dưới chân tòa sơn phong của Lục Huyền, một thanh niên có khuôn mặt và khí chất hơi tương tự với Liêu Toàn Phủ, vừa dừng chân ngay phía trước pháp trận Lưu Quang Phù Trận, mở miệng phẫn nộ nói.
Lần này, trong mấy người cùng cạnh tranh tư cách bồi dưỡng linh chủng Kiếm Thiên Kiêu, năng lực và kinh nghiệm của gã đều là lựa chọn hàng đầu. Hơn nữa, sau lưng gã còn có một vị thúc thúc ruột thịt là lãnh đạo cao tầng của Kiếm đường, vốn tưởng rằng lần này đã nắm chắc linh chủng trong tay rồi, ai ngờ lại bị lật thuyền trong mương.
Nếu hạt linh chủng kia bị giao cho một trong số những đối thủ cạnh tranh khác, dù trong lòng gã vô cùng khó chịu, nhưng ít nhất cũng không khó chịu đến mức này, bởi vì hạt linh chủng nọ lại bị một tên đệ tử nội môn vừa mới tấn chức Trúc Cơ không bao lâu hớt tay trên!
Gã đã trực tiếp giận tím mặt ngay từ khi biết tin này, rồi không chút do dự, đã lập tức thỉnh cầu thúc thúc ruột thịt tới giúp đỡ.
Không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc đó, chỉ biết Liêu Toàn Phủ có cảnh giới Trúc Cơ viên mãn phẫn nộ bừng bừng ra đi, rồi lại đầy chán nản trở về, hệt như vừa hít phải một đống bụi bặm vậy.
(Nguyên văn 灰头灰脸 – từ này vừa có nghĩa là mặt mày toàn bụi, vừa có nghĩa là chán nản thất vọng, sa sút tinh thần.)
Tu sĩ thanh niên lấy hết can đảm tiến lên dò hỏi, nhưng Liêu Toàn Phủ - người xưa nay vẫn luôn nuông chiều gã - chỉ nói duy nhất một câu bảo gã hãy từ bỏ đi, sau đó đen mặt không nói thêm một câu nào.
Gã rất sợ làm mất lòng thúc thúc, vì vậy mới lui ra ngoài với vẻ không cam lòng nồng đậm.
Còn chuyện đối phương bảo gã hãy từ bỏ đi ư? Làm sao có chuyện đó được?
Gã đã mơ ước hạt linh chủng tứ phẩm Kiếm Thiên Kiêu nọ từ lâu lắm rồi, một khi thu được linh chủng và kiếm quyết tứ phẩm, chờ bồi dưỡng ra Kiếm Khí, gã hoàn toàn có thể giành được một vị trí vô cùng quan trọng bên trong Kiếm đường. Chưa kể bản thân tự tay bồi dưỡng ra Kiếm Thiên Kiêu tứ phẩm, thì về cơ bản nó sẽ là vật nằm trong túi gã rồi.
Mà nhìn khắp Thiên Kiếm Tông này, Kiếm Thảo tứ phẩm cũng không được tính là vật phẩm phổ biến, lại thêm nó chính là một món Kiếm Khí trời sinh, có thể dùng thời gian dài đi nuôi dưỡng tế luyện, thậm chí về sau này, nó còn có khả năng trở thành bản mệnh pháp bảo của gã khi đột phá cảnh giới Kết Đan.
Ôm bao nhiêu ước ao hy vọng như vậy, nhưng bây giờ, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn hạt linh chủng Kiếm Thiên Kiêu kia rơi vào trong tay một tên đệ tử khác, tổn thất cơ duyên lớn như vậy làm sao dễ dàng bỏ qua được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận