Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 779: Dược Viên Thượng Cổ!

Chương 779: Dược Viên Thượng Cổ!
Nửa ngày sau, đám người Lục Huyền đã tới gần một thác nước được sấm sét bao bọc. Vô số sấm sét trút từ trên trời xuống, hệt như thiên kiếp giáng lâm.
Ngay cả khi dùng linh thức thăm dò bên trong cũng có cảm giác như bản thân sắp bị bổ thành bột mịn, không thể không rút linh thức trở về.
“Thác nước này quá mức rộng lớn, dưới thế công như vậy khẳng định là Lôi Hỏa Lệnh trên người chúng ta không thể chống đỡ được bao lâu, chẳng lẽ phải dựa vào nhục thân và pháp khí ngạnh kháng?” Vương Ngạn Chung nhướng mày, dù thân thể gã khá là cường hãn nhưng cũng không dám chắc mình có thể đi xuyên qua thác nước lôi đình này mà không hề tổn hao.
“Có cách nào đi vòng qua không?”
“Không được, cửa vào ở ngay đằng sau thác, không thể tiến vào từ những nơi khác, mà xung quanh lại có núi đá vô cùng cứng rắn cùng với cấm chế cường đại.” Trung niên một mắt trầm giọng nói.
“Còn phương thức để tiến vào ư? Một khi đã tới đây tất nhiên sẽ có cách ứng phó. Viên đạo hữu, chuyện tiếp theo đành phải nhờ ngươi vậy.” Nói xong, gã quay đầu nhìn về phía bà lão tóc bạc trắng.
Viên Song Lăng khẽ gật đầu, rồi không chút do dự đập mạnh gậy chống đầu rồng trong tay xuống đất. Linh quang hiện lên, năm tấm lưới lôi điện trực tiếp bay ra từ phần đầu rồng, lưới sét không ngừng biến hóa, có cảm giác chúng đang tạo ra những bộ y phục được dệt bằng vô số tia sét rất nhỏ.
Bộ y phục ấy bay lơ lửng trên tầng trời thấp, nhẹ nhàng như không, từng tia sét nhảy nhót xung quanh rồi một lần nữa trở lại bên trong y phục.
“Các vị đạo hữu, bản thân loại Lôi Lũ Y này đã có sẵn kháng tính lôi đình rất mạnh, nó có thể chống đỡ được sấm sét giáng xuống trong một khoảng thời gian khá dài, đồng thời cũng có thể che giấu được linh khí trong cơ thể, tránh để khí tức khác lạ xuất hiện khiến lôi đình thịnh nộ. Nhưng nó chỉ có thể tồn tại được một đoạn thời gian ngắn, sau đó sẽ dần dần tiêu tan.” Bà lão tóc trắng nhẹ giọng nói.
Lục Huyền thấy đám người Lôi Chính bắt đầu hành động thì cũng học theo, gỡ một bộ y phục lôi đình trước mặt xuống, linh lực khẽ động, bộ y phục nọ vừa vặn bao trùm lấy toàn thân hắn.
“Thông qua thác nước lôi đình này sẽ tiến đến khu vực bên ngoài của tòa dược viên thượng cổ kia, khắp nơi bên trong đều là cấm chế và yêu thú cổ quái đang chực chờ tập kích, mong các vị đạo hữu hãy cẩn thận.” Cũng không biết Lạc Minh đã từng tiến vào bên trong hay đã lấy được tin tức về dược viên từ đâu, chỉ biết trước khi hành động, gã lập tức quay sang dặn dò mấy người Lục Huyền.
Mấy người Lục Huyền đều gật đầu, lập tức khoác Lôi Lũ Y lên rồi tiến vào bên trong thác nước.
Vừa bước vào thác nước lôi đình, Lục Huyền đã phát hiện Lôi Hỏa Lệnh trong tay xuất hiện một mảnh dị hỏa lôi đình, nỗ lực xua tan lực lượng sấm sét từ trên không đánh xuống. Nhưng rất nhanh, dị hỏa lôi đình trên tấm lệnh bài đã lay động kịch liệt giống như ngọn nến trước gió, có thể tắt đi bất cứ lúc nào.
Lục Huyền thấy vậy, vội vàng truyền linh lực vào chiếc Lôi Lũ Y đang khoác trên người. Trên lớp áo mỏng manh này có rất nhiều sợi sấm sét rất nhỏ, chúng chuyển động linh hoạt như những con rắn nhỏ bé. Khi lực lượng lôi đình đánh xuống, đám rắn nhỏ sẽ phát sinh biến hóa, hoặc là trực tiếp hấp thu lôi điện hoặc là nhanh chóng triệt tiêu đi, thoáng cái uy lực của sấm sét đã giảm hơn phân nửa. Áp lực Lôi Hỏa Lệnh phải chịu cũng nhỏ hơn.
Năm người chậm rãi tiến lên, bất chấp vô vàn sấm sét cuồng bạo.
Trung niên một mắt đi đầu thỉnh thoảng lại dừng bước, giống như đang phán đoán con đường trước mặt.
Vì tu vi của bốn người bên cạnh không giống nhau, có ba Trúc Cơ viên mãn và một Trúc Cơ hậu kỳ, nên Lục Huyền không bộc lộ toàn bộ linh thức của bản thân mà chỉ duy trì cấp độ linh thức như một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường. Nhưng Thanh Phù Vũ Y và Khôn Thổ Linh Khôi vẫn luôn ở trong tư thế sẵn sàng đón địch, bất cứ lúc nào cũng có thể ngăn cản đòn đánh lén từ góc tối.
Cứ thế, qua gần nửa canh giờ sau, cuối cùng năm người cũng xuyên qua thác nước đầy rẫy lôi đình này.
“Cuối cùng cũng ra rồi. Khi còn ở trong thác nước lôi đình kia, trong lòng ta quá mức căng thẳng không dám lơ là một chút nào.” Bà lão tóc bạc trắng than thở.
Lôi Lũ Y trên thân mọi người đã ổn định lại, từng con rắn lôi đình lại hóa thành dạng sợi, chui vào các khe hở phía trên Lôi Lũ Y.
“Các vị đừng vội buông lỏng, sau khi tiến vào dược viên thượng cổ sẽ phải đối mặt với vô số cấm chế cường đại đấy.” Lạc Minh lên tiếng nhắc nhở.
Vừa dứt lời, trước mắt năm người đã xuất hiện từng đóa lôi văn hình bông tuyết, dày đặc như muốn che khuất cả bầu trời, nhìn có vẻ mỹ lệ tuyệt luân nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh mang tính hủy diệt ẩn chứa bên trong chúng.
“Trong năm người, ta, Lôi đạo hữu, Viên đạo hữu đều có tạo nghệ không tầm thường về mặt trận pháp, vậy cứ để ba người chúng ta lo phần phá giải cấm chế đi. Còn Lục đạo hữu, Vương đạo hữu, các ngươi bảo vệ bên cạnh, tránh để xảy ra chuyện yêu thú tập kích, lại lỡ mất thời cơ phá trận.” Trung niên một mắt nghiêm mặt nói.
“Theo ta biết, có một loại yêu mãng cổ quái thường xuyên lui tới bên ngoài dược viên. Năng lực ẩn nấp của đám yêu mãng kia rất mạnh, linh thức rất khó phát hiện ra, hành tung của chúng vô cùng quỷ dị, tốc độ nhanh như chớp, lại am hiểu đánh lén. Nếu một kích không trúng chúng sẽ trốn ra xa, tiếp tục ẩn nấp trong bóng tối để chờ thời cơ hành động. Dù thực lực không quá mạnh nhưng lại rất khó chơi, khiến người ta khó lòng phòng bị.”
“Các đạo hữu cứ yên tâm phá cấm chế, ta và Vương đạo hữu nhất định sẽ dốc toàn lực bảo hộ, không để đám yêu mãng kia gây ảnh hưởng đến các ngươi đâu.” Lục Huyền trịnh trọng nói, Vương Ngạn Chung bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
Ba người Lạc Minh hết sức chăm chú thi triển thủ đoạn, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên cấm chế cường đại trước mắt. Hai người Lục Huyền tách nhau ra, một trái một phải, mỗi người đều lựa chọn một phương vị cho mình, linh thức không ngừng quét qua xung quanh.
“Lục đạo hữu, nếu không thể ứng phó cứ gọi ta tới hỗ trợ.” Vương Ngạn Chung nghiêm mặt nói.
Ngay từ thời điểm chuẩn bị xuất phát tiến vào dược viên Thượng cổ này, Vương Ngạn Chung đã có chút bất mãn với việc Lục Huyền nửa đường gia nhập, nhưng là một tán tu, lại có thể tu hành đến cảnh giới hiện tại, cái gì cần ưu tiên, gã vẫn hiểu rõ. Dù khó chịu thế nào thì sau khi tiến vào dược viên, bọn họ chính là đồng bạn của nhau, lúc này lại quay sang công kích lẫn nhau cũng không được ích gì.
“Được, Vương đạo hữu, chúng ta cùng nhau canh chừng, không để vị ba đạo hữu kia bị ngoại vật quấy nhiễu.” Lục Huyền vừa cười vừa nói.
Trên tay hắn đang cầm Phong Lôi Kiếm, linh thức kéo dài, phía trên đôi mắt lập tức xuất hiện một tầng linh quang mơ hồ. Dưới sự gia trì của Phá Vọng Đồng Thuật, có cảm giác mảnh lôi đình đầy trời kia đã bị xóa tan, hiển lộ ra những dao động linh lực nguyên thủy nhất.
Đột nhiên, linh thức của hắn cảm nhận được tình huống dị thường phía trước, linh lực nhanh chóng tập trung trên đôi mắt, cẩn thận đánh giá khu vực phát sinh dị thường kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận