Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1235: Huyết Giao Kiếm Phù!

Chương 1235: Huyết Giao Kiếm Phù!Chương 1235: Huyết Giao Kiếm Phù!
“Hoan nghênh Lục sư điệt gia nhập vào Hoàn Chân Kiếm Phong. Lần đầu gặp mặt, không kịp chuẩn bị lễ vật gì tốt, tấm Huyết Giao Kiếm Phù thất phẩm này đưa cho sư điệt coi như lễ gặp mặt.” Một tấm phù lục màu huyết hồng đã chậm rãi bay tới trước mặt Lục Huyền. Phù lục có hình dạng như một đoạn mũi kiếm, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được một con Giao Long màu huyết hồng đang tùy ý di động bên trong.
“Phù lục thất phẩm!” Lục Huyền không khỏi líu lưỡi nói thầm. Hắn không ngờ vị Hoàn Chân Kiếm Chủ trước mắt này lại trực tiếp đưa cho mình một phần đại lễ như thế. Dù đây chỉ là phù lục loại tiêu hao nhưng phẩm giai lên tới thất phẩm, có thể nói là bảo vật có giá trị liên thành. “Bên trong có phong ấn tỉnh phách của một con Huyết Giao Yêu thất phẩm, bị kiếm khí độc môn của ta luyện hóa, sau khi kích phát có thể phóng ra một kích tương đương với kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh dốc toàn lực.” Kiếm Hoàn Chân chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói.
“Đa tạ ý tốt của sư thúc, lễ vật lớn thế này sư điệt thực sự hổ thẹn không dám nhận.” Lục Huyền cúi đầu nói.
“Bảo ngươi nhận thì cứ nhận đi, ngươi là linh thực sư, không giỏi về đấu pháp, vừa hay có thể dùng tấm kiếm phù thất phẩm này để phòng thân. Đợi sau khi Vạn Linh đại hội kết thúc, ngươi hãy theo chúng ta cùng trở về Kiếm Tông một chuyến, chính thức bái nhập Hoàn Chân Kiếm Phong. Tới lúc đó, ta lại đi xin cho ngươi một chiếc kiếm chu có phẩm chất thượng đẳng, để sau này nếu ngươi muốn thường xuyên trở về Vân Hư Vực, có món bảo vật kia sẽ thoải mái hơn nhiều.” “Vâng, vậy sư điệt không khách khí nữa.” Lục Huyền không từ chối được, đành phải nhận lấy tấm phù lục thất phẩm kia. Lúc này, Kiếm Hoàn Chân mới hài lòng gật đầu.
“Ta còn có việc trong người, phải về Ly Dương Đạo Tông trước, chờ Vạn Linh đại hội bắt đầu sẽ nói chuyện với sư điệt sau.”
Ba người Mạc Viễn Phong thấy thế cũng không ở lại lâu, đầu theo ông ta từ biệt Lục Huyền.
“Lục sư đệ, hẹn gặp ở Ly Dương Đạo Tông.”
“Sư đệ, chờ ngươi tiến vào Động Huyền Kiếm Tông sư huynh sẽ dân ngươi đi chơi khắp nơi.” Vạn Trọng vừa cười vừa nói.
“Lục sư đệ, cáo từ.” Chu Sào nói ngắn gọn, thái độ có vẻ nhiệt tình hơn hẳn lúc ban đầu.
“Hoàn Chân sư thúc, các vị sư huynh, ở đây có một ít linh nhưỡng, các ngươi có thể mang về Ly Dương Đạo Tông nếm thử.” Lục Huyền phất tay một cái, bốn phần linh nhưỡng đã xuất hiện trước mặt mọi người. Tất nhiên là trong đó, số lượng linh nhưỡng đưa Kiếm Hoàn Chân là nhiều nhất, ba loại linh nhưỡng tứ phẩm Bách Quả Linh Tương, Ngọc Tẩy Linh Lộ, Băng Tủy Linh Nhưỡng mỗi loại ba bình, Hoàn Chân Kiếm Dịch và Lục Ngưng lộ mỗi loại hai bình.
Về phần ba người Mạc Viễn Phong, mỗi người nhận được một bình linh nhưỡng tứ phẩm, bởi vì đầu là kiếm tu nên mỗi người còn được tặng thêm một bình Hoàn Chân Kiếm Dịch ngũ phẩm.
“Đa tạ sư điệt.”
“Đa tạ sư đệ.”
Mấy người bọn họ lập tức tỏ vẻ cảm kích, tâm trạng ai cũng vui sướng khó nói thành lời. Bảo vật tứ phẩm ngũ phẩm bình thường đều không thể lọt vào mắt xanh của bọn họ, nhưng linh nhưỡng thì khác, ngay cả sinh linh chư thiên giới vực tới tham dự Vạn Linh đại hội cũng không có cơ hội thưởng thức được một bình linh nhưỡng thượng đẳng trong tay bọn họ đâu.
Còn Cát Phác, gã quyết định ở lại cửa hàng này, chờ Vạn Linh đại hội bắt đầu sẽ cùng Lục Huyền tới Ly Dương Đạo Tông sau.
“Tiền bối, chỗ này có mấy bình linh nhưỡng, tiền bối mang về nếm thử đi.” Chờ mấy người Kiếm Hoàn Chân rời đi, Lục Huyền lại lấy ra mấy bình linh nhưỡng. Dù không biết khí linh có thể nếm ra mùi vị của linh nhưỡng hay không, nhưng lễ nghi nên có thì vẫn phải có. “Cảm ơn Lục tiểu tử! Sau này nhớ thường xuyên về thăm thương hội đấy, dù sao thương hội cũng có phân lâu ở rất nhiều giới vực, liên lạc với nhau rất tiện.” Khí linh tiểu nhân lắc lắc cánh tay dài nhỏ với Lục Huyền, vừa nói xong đã trực tiếp chui vào giữa hư không.
“Lục sư đệ, tiếc là sư huynh thấp cổ bé họng, bằng không nhất định sẽ khuyên sư đệ gia nhập vào Kiếm Phong của ta.” Sau khi khí linh tiểu nhân rời đi, tâm trạng của Cát Phác đã thả lỏng hơn hẳn, gã khẽ cười một tiếng, trong giọng nói lộ rõ vẻ tiếc nuối.
“Ha ha, Cát sư huynh, chờ ta tiến vào Kiếm Tông, tất sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt.” Lục Huyền cười nói.
“Sư đệ nói có lý.” Cát Phác gật đầu cười.
“Lục tiền bối! Ngài không sao chứ?” Đang lúc hai người tâm sự chuyện năm xưa thì Văn Càn vội vã chạy vào.
“Rất tốt, lần này ngươi làm tốt lắm.” Lục Huyền gật đầu tán thuởng gã.
Lần này, Văn Càn biểu hiện cực kỳ nhạy bén, sau khi nhận ra hai người Kiếm Hoàn Chân và Mạc Viễn Phong đều có cảnh giới Nguyên Anh, gã lập tức tìm cớ đi liên lạc với Lục Huyền, rồi nhân cơ hội đó, nhanh chóng kết nối với cao tầng của thương hội, nhờ thế mà khí linh tiền bối có thể kịp thời xuất hiện.
Dù suốt quá trình không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nhưng khả năng ứng biến của gã vẫn rất đáng khen ngợi.
Đến đây, Lục Huyền lại nói qua cho Văn Càn và Hồng Khinh Hải biết những chuyện vừa Xảy ra.
“Thì ra Lục tiền bối vốn là đệ tử của Động Huyền Kiếm Tông?” Hai người Văn Càn đầu lộ vẻ bất ngờ.
“Ta từng là đệ tử chi nhánh Thiên Kiếm Tông của Động Huyền Kiếm Tông, giờ ngoài ý muốn được Cát sư huynh tìm thấy rồi may mắn bái nhập dưới trướng Kiếm Chủ của Động Huyền Kiếm Tông.” “Ngài nói như vậy, nhưng trong chuyện này, nào có điểm gì gọi là may mắn? Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đã tự mình tới cửa nghênh đón ngài rồi, hai người chúng ta đầu trông thấy rất rõ ràng nha.” Trong lòng Văn Càn và Hồng Khinh Hải thầm bĩu môi một cái. “Hai người các ngươi cứ yên tâm, cửa hàng tạp hóa này vẫn mở cửa như cũ, ta sẽ thường xuyên quay lại Thiên Tỉnh Động.” Lời Lục Huyền nói ra chẳng khác nào một viên thuốc an thần với hai người bọn họ.
Sau khi biết chuyện Lục Huyền sẽ trở về Động Huyền Kiếm Tông, trong lòng hai người đều thấp thỏm bất an, chỉ sợ ông chủ hào phóng khẳng khái, hiền hòa nhân hậu nhà mình cứ thế mà đi mất. Bọn họ ở bên cạnh Lục Huyền không biết đã được ban thưởng bao nhiêu bảo vật rồi, tất nhiên sẽ không nỡ để Lục Huyền rời khỏi Vân Hư Vực.
Sau khi nhận được lời hứa hẹn của Lục Huyền, tâm trạng hai người đã vui vẻ hơn hẳn.
“Sư huynh, tới động phủ của ta ngồi một lát không? Bình thường ta đều ở trong động phủ kia đào tạo linh thực, tu hành công pháp.” Lục Huyền quay đầu nói với Cát Phác. “Cách sống của sư đệ vẫn như lúc ban đầu.” Cát Phác nghe vậy, khóe miệng khẽ cong lê: “Vậy chúng ta cứ tới chỗ sư đệ xem thử trước đi, thuận tiện ta cũng muốn hỏi thăm sư đệ xem có gặp được vị sư huynh đệ nào của Thiên Kiếm Tông lúc trước hay không? Dù sao nhóm chúng ta cũng đi ra từ cùng một mạch, nếu tu vi phẩm tính của đối phương đều không tệ thì hẳn là Hoàn Chân sư thúc sẽ không để ý tới chuyện dẫn thêm mấy người quay về Động Huyền Kiếm Tông đâu.” “Ha ha, đúng là có một người cũng sống trong Thiên Tinh Động đấy, chắc chắn là Cát sư huynh vẫn còn nhớ rõ đối phương, đến lúc ấy, ta sẽ cho sư huynh một niềm vui bất ngờ.” Lục Huyền ha hả cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận