Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 705: Thú Cưng Đáng Sợ!

Chương 705: Thú Cưng Đáng Sợ!
"Đúng là tà ma cấp Tai không sai được." Lục Huyền khẽ cảm khái một câu, lại dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn chằm chằm vào quả cầu thịt đang lăn qua lăn lại dưới chân mình.
"Tà ma cấp Tai, nếu nuôi dưỡng đến lúc trưởng thành, cũng không biết có thể mở ra phần thưởng phong phú tới cỡ nào từ bên trong quầng sáng. Mặc dù tiềm lực của nó cực kì khủng bố, nhưng vừa mới sinh ra, thực lực lại tương đối nhỏ yếu, thiên phú cũng cần có thời gian đi lĩnh ngộ."
"Mà trước mắt, ta đã tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ được một đoạn thời gian rồi, trên người có rất nhiều bảo vật, hẳn là thực lực tổng hợp cũng không thấp hơn chuẩn Kết Đan thậm chí là tu sĩ Kết Đan bình thường bao nhiêu, còn có thể hiểu được và khống chế trạng thái cũng như tâm tư của tà ma bất cứ lúc nào mình muốn. Dưới nhiều điều kiện như vậy, hẳn là khống chế nó trong quá trình chăn nuôi cũng không thành vấn đề đâu."
"Quan trọng nhất, dù tốc độ trưởng thành của tà ma cấp Tai rất kinh người, nhưng so sánh với quầng sáng của ta, vẫn còn yếu hơn một chút."
Mặc dù nuôi dưỡng một con tà ma cấp Tai, nghe qua sẽ cảm thấy cực kỳ đáng sợ, nhưng Lục Huyền lại có mười phần tin tưởng, sẽ nuôi dưỡng nó đến ngoan ngoãn dễ bảo.
"Cứ đi tìm hai con yêu thú cấp thấp tới đây, thí nghiệm thực lực hiện tại của Nhục Linh Thần trước đã." Lục Huyền thầm nghĩ, sau đó bố trí cho quả cầu thịt kia ở trong tiểu viện âm phủ, lại dùng Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận vây khốn xung quanh lại.
Ngay sau đó, hắn đi tới khu quảng trường đá xanh phía dưới cự kiếm, mua được hai con yêu thú, một con Xích Diễm Ưng nhất phẩm và một con Ngân Phong Báo nhị phẩm từ trên quầy hàng của một tán tu.
Trở về tiểu viện âm phủ, hắn lập tức thả hai con yêu thú kia ra.
Âm khí trong tiểu viện quá mức nồng đậm, còn xen lẫn với vô số oán hồn bay lượn khắp nơi, huyết nhục sinh sôi nảy nở, khiến cho hai con yêu thú vừa mới chạm đất, đều cảm nhận được một nỗi bất an mãnh liệt, không ngừng gầm nhẹ.
Xích Diễm Ưng trực tiếp vỗ cánh bay lên trời, muốn chạy trốn khỏi khu tiểu viện đáng sợ này, nhưng lại bị trận pháp ngăn cản, đành phải bay vòng quanh tiểu viện, bối rối vô cùng.
“Tiến lên, ăn hết chúng." Lục Huyền chỉ vào hai con yêu thú đang run sợ, trốn trong góc sân, nói.
Lời nói vừa dứt tầng tầng sóng thịt đã cuộn trào trên thân thể Nhục Linh Thần, để lộ ra từng vết nứt dữ tợn ở bên trong. Tại vị trí vết nứt truyền đến một luồng hấp lực to lớn.
Dường như lực hút này chỉ tác dụng vào huyết nhục mà thôi.
Sau khi Lục Huyền khống chế tình huống khí huyết sôi trào trong cơ thể, hắn lập tức đưa mắt ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy đám linh thực trong tiểu viện không phát sinh bất cứ biến hóa dị thường nào, nhưng hai con yêu thú kia lại run lên nhong nhóc, tựa như vừa chạm phải một thứ gì đó vô cùng kinh khủng, chúng tranh nhau thử xông lên đột phá trận pháp giam cầm.
Xích Diễm Ưng đang bay với tốc độ cực nhanh trên không trung là con đầu tiên xuất hiện những biến hóa dị thường vô cùng rõ ràng, chỉ thấy huyết nhục phía trên thân hình và cánh chim không ngừng nhúc nhích, tựa như muốn thoát ra bên ngoài.
Chỉ mấy hơi thở sau, bỗng nghe “Phịch” một tiếng, cả con yêu thú đã hóa thành một mảnh sương máu. Rồi trong nháy mắt, sương máu lại ngưng kết thành một mũi tên máu, dung nhập vào trong miệng quả cầu thịt Nhục Linh Thần.
Ngân Phong Báo nhị phẩm thấy thế, tâm trí càng thêm khủng hoảng, nó gầm nhẹ một tiếng nửa sợ hãi nửa uy hiếp, sau đó linh lực phun trào, trước người trực tiếp xuất hiện một bức tường gió dày đặc, muốn mượn thứ này để ngăn cản lực hút khủng bố truyền đến từ chỗ Nhục Linh Thần kia.
Thậm chí từ đằng sau bức tường gió ấy, còn có mười mấy lưỡi đao gió gào thét bắn ra, nhằm thẳng về phía quả cầu thịt.
Quả cầu thịt kia vẫn lù lù bất động, chỉ tới khi đao gió sắp đụng tới mình, mặt ngoài của thân thể mới phun ra một mảnh sương máu. Phong nhận xuyên qua huyết vụ, đầu tiên là xuất hiện từng điểm huyết ấn, rồi chốc lát sau, nó đã vỡ tan trong im lặng, nhanh chóng biến mất không còn gì nữa.
Rõ ràng là thời gian kiên trì của yêu thú Ngân Phong Báo nhị phẩm nhiều hơn vài lần so với Xích Diễm Ưng nhất phẩm, chừng mấy chục nhịp hô hấp sau, máu thịt trên thân thể nó mới lặng yên tan rã, hóa thành một mảnh sương mù máu dung nhập vào trong cơ thể quả cầu thịt.
Hai bộ hài cốt của hai con yêu thú ấy rơi vãi trong sân, sạch sẽ cực kỳ, không để lại một chút thịt nào.
"Vừa sinh ra đã có thể dễ dàng giải quyết một con yêu thú nhị phẩm rồi, không tệ không tệ." Lục Huyền vẫn một mực quan sát toàn bộ tình huống vừa xảy ra.
Ở thời điểm đối phó với con Ngân Phong Báo kia, Nhục Linh Thần vẫn hao tốn không ít khí lực, nhưng nó chỉ vừa sinh ra, đã có thực lực như thế, cũng có thể coi là không tầm thường rồi.
"Đại khái là thứ này đang có thực lực tương đương với tu sĩ Luyện Khí cao giai, vẫn còn cách tu sĩ Trúc Cơ một khoảng không nhỏ. Nhưng với tốc độ phát triển của tà ma cấp Tai, có lẽ chẳng bao lâu nữa, nó san bằng khoảng cách kia thôi." Hắn âm thầm nghĩ.
"Đáng tiếc, trong tiểu viện không có linh thực tà dị như Kinh Cức Cốt trước đó, không thể thuận tiện xử lý sạch sẽ mấy thứ hài cốt yêu thú này."
Trong lòng Lục Huyền khẽ thở dài một hơi, hắn quyết định nếu có cơ hội nhất định sẽ đi kiếm một gốc linh thực âm phủ giống như Kinh Cức Cốt trước kia.
"Đúng là Nhục Linh Thần có năng lực ô nhiễm rất cường đại, có thể xâm nhập dị hoá đám sinh linh xung quanh, nhưng những linh thực trong tiểu viện này vốn không phải loại bình thường, cũng không sợ bị ô nhiễm tập kích."
"Hơn nữa, thực lực trước mắt của quả cầu thịt khá là yếu đuối, nếu muốn gây ảnh hưởng làm linh thực dị hoá cũng phải trải qua cả một quá trình lâu dài, tạm thời không cần đi lo lắng đến những thứ này."
Lục Huyền nghĩ thầm, sau đó lưu lại một bộ thi hài yêu thú tứ phẩm và dặn dò quả cầu thịt: "Ta phải rời khỏi nơi này một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian đó, ngươi cứ thành thành thật thật ở lại bên trong tiểu viện, đừng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài. Với khẩu vị hiện tại của ngươi, bộ thi hài yêu thú tứ phẩm này đã đủ cho ngươi ăn trong một đoạn thời gian khá dài rồi, đợi lần sau ta đến sẽ cho ngươi ăn thịt yêu thú tươi mới. Trong tiểu viện có hai loại linh thực cũng cần thịt yêu thú tẩm bổ, nhưng mấy thứ ở gần rễ cây của chúng nó đều là thịt thối nát biến chất hết rồi, không ngon đâu."
"Ngươi đừng lén lút ăn những loại huyết nhục kia, nếu bị ta phát hiện, chắc chắn sẽ không có quả ngon cho ngươi ăn đâu." Lục Huyền chỉ vào Dị Thọ Bàn Đào và Thiên Ly Thủ bên trong linh điền, công khai cảnh cáo nó.
"Xem ra sau này, ta phải thường xuyên trở về tiểu viện âm phủ nhìn xem mới được."
Lục Huyền khôi phục lại diện mạo bình thường, điều khiển Phong Lôi kiếm, dùng tốc độ cực nhanh, lao vùn vụt trên không trung.
Trước kia, hắn chỉ gieo trồng vài loại linh thực âm phủ, nên có thời gian rảnh rỗi đi qua nhìn xem một cái là được, nhưng bây giờ thì khác, trong tiểu viện đang nuôi một con tà ma cấp Tai, tuy nó vẫn còn ở trong trạng thái con non, nhưng hắn vẫn lo lắng nó sẽ gây ra mầm tai vạ gì đó. Để ổn thỏa, hắn quyết định về sau sẽ thường xuyên đi tới tiểu viện nhìn xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận